KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 312

"Cảm ơn sự rộng lượng của anh." Cô lạnh lùng mỉa mai một câu,

"Tiếc là con người tôi bụng dạ hẹp hòi, nên sai lầm của anh, tôi không thể
tha thứ."

"Tôi biết tôi có lỗi." Anh nói, "Lỗi lớn nhất của tôi là không bảo vệ tốt

cho em, ở thời điểm đó, ở giây phút em đau khổ nhất, tôi không thể bảo vệ
cho em. Em đã nhận lấy sự tổn thương quá lớn. Tiểu Niệm, tôi không cần
em tha thứ cho tôi, em có thể trừng phạt tôi, nhưng tôi chỉ cầu xin em một
điều. Bất luận em tìm đến ai, cuối cùng mọi việc là thế nào, xin em đừng
rời khỏi tầm mắt của tôi. Em có thể không ở bên cạnh tôi, nhưng ít nhất hãy
để tôi biết em đang ở đâu. Tôi có thể lén nhìn em, biết em sống có tốt
không."

Không biết tại sao, trong sâu thẳm nhất của anh có một dự cảm, sau

khi giải quyết xong mọi chuyện, cô sẽ bỏ đi nữa, giống như lần trước, hoàn
toàn không có tin tức.

Hàn Niệm xoay người nhìn anh, người đàn ông vừa thành khẩn vừa si

tình đứng dưới ánh mắt trời, đổi lại là trước kia, chắc chắn cô sẽ chui vào
lòng anh, ôm anh thật chặt.

Nhưng hôm nay cô chỉ cười nhạt, xoay người bỏ đi.

Sau khi đã đi thật xa, Diệu Linh tò mò hỏi, "Mẹ, vừa rồi hai người nói

chuyện gì vậy ạ?"

Hàn Niệm sờ đầu thằng bé, "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."

"Chúng ta phải rời đi sao?" Tuy rằng có một phần lớn nó nghe không

hiểu, nhưng vẫn hiểu được chút ít.

"Diệu Linh không muốn đi sao?" Hàn Niệm cười dịu dàng, "Không

phải lúc con mới đến đã nói ở đây không tốt à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.