KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 313

"Nhưng bây giờ con thích ở đây." Diệu Linh ngẩng đầu nhìn mẹ, liệt

kê từng cái mình thích, "Con thích ăn canh, thích TV ở đây, con còn thích
các bạn ở đây nữa."

Hàn Niệm cười, sao cô lại không chứ? Ở đây có thời thanh xuân của

cô, có người cô từng yêu sâu sắc, có kỷ niệm đẹp đẽ và tàn khốc nhất, có lẽ
cuộc sống tuyệt vời của cô cũng bắt đầu từ đây, kết thúc ở đây. Thành phố
này có rất nhiều con đường in dấu chân của cô, có rất nhiều cảnh đẹp cô
từng ngắm qua, thời gian của mười năm trước đã sớm khắc sâu vào trong
trí nhớ và xương cốt cô, những người đó, những sự việc đó, cả đời cũng
khó mà quên được.

Dùng một ánh mắt để nhìn thấy nhau, dùng mười năm dây dưa, dùng

một giây để nhớ, dùng cả đời để quên.

* * *

Vì giao dịch với Hàn Niệm, Thẩm Du tìm đến bà cô của mình Thẩm

Diễm Thu. Thẩm Diễm Thu là em gái của ông nội cô ta Thẩm Quan Hoa,
cũng là lão phu nhân của nhà họ Cố, mẹ chồng của Đường Lỵ. Để bà ra
mặt tìm học trò của ông nội hiệu quả hơn mình.

Nhưng khi nghe xong lời của Thẩm Du, Thẩm Diễm Thu lại cười,

"Con đúng là con bé ngốc."

"Bà cô cảm thấy con làm cuộc giao dịch này không có lời sao?" Thẩm

Du cho rằng bà cô không hiểu, nên giải thích suy nghĩ của mình, "Nhưng
chỉ cần Hàn Niệm đi, bên cạnh Đường Diệc Thiên ngoài con ra không còn
người nào khác."

"Không phải vấn đề Hàn Niệm có đi hay không, mà là con đã nghĩ sai

một bước rồi." So với Thẩm Du bị tình yêu làm lóa mắt, Thẩm Diễm Thu
nhìn xa trông rộng hơn nhiều. Trong cuộc thì u mê, ngoài cuộc thì tỉnh táo,
những lời này vô cùng chính xác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.