KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 342

Hàn Niệm đưa tay ôm chặt cổ anh, dán chặt mình vào anh, kề sát tai

anh nhỏ giọng nói, "Tôi sẽ dốc sức biểu diễn..."

Đường Diệc Thiên chợt thu tầm mắt lại, dùng sức cắn lên vai cô một

cái, dướithân va chạm mãnh liệt, Hàn Niệm cảm thấy linh hồn của mình
cũng bị sựva chạm lấy mất.

Cơn đau xé rách chi phối toàn bộ ý thức của cô,trong đầu trống rỗng,

chỉ còn có anh. Cô đã từng ngửa mặt nhìn lên, từng sánh vai, từng yêu
người này sâu sắc, lúc này lại giống như thú hoangcắn xé cô, như muốn
nhai cả xương của cô, nhưng cô không cảm thấy có gìkhông tốt.

Cứ như vậy mà chết đi, chỉ trong tít tắc, tạm biệt đau khổ, dằn vặt, đó

là chuyện rất hạnh phúc.

Người dưới thân mềm mại không xương, đôi mắt vô hồn, anh dùng

sức thẳng lưng, mặt cô cũng không có chút biểu cảm, giống như một con
búp bê đẹp đẽtinh xảo, đẹp đến mê hoặc lòng người, nhưng không có sinh
mệnh của mình.

Anh đưa tay xoa mặt cô, làn da mịn màn giống như tơ lụa bóng loáng

và lạnhlẽo, cô cứ lẳng lặng nhìn anh, không chịu nói gì cả, giống như cô
khôngcòn cảm giác với bất cứ thứ gì.

Nấm hương nhỏ lúc đau khổ thì gào khóc, lúc vui vẻ thì ôm bụng cười

lăn lộn, lúc thẹn thùng thì mặt sẽ đỏ ửng, đã hoàn toàn biến mất...

Anh đột nhiên nghiêng người nằm qua một bên, kéo cơ thể cô ra, cơ

thể mảnh mai đầy mồ hôi dịu lại, ngực phập phồng lên xuống.

Hàn Niệm nghiêng đầu lạnh nhạt nhìn anh, đường nét bên sườn mặt

của anh cógóc cạnh vô cùng rõ ràng, lạnh giống như đá xanh trong núi,
hứng chịuánh trăng lạnh lẽ, vừa cứng vừa lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.