KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 341

Tay kia nắm lấy cằm cô, ép cô quay mặt qua nhìn mình,trong căn

phòng tối đen, đôi mắt anh sáng giống như hàng trăm ngôi sao ở phía xa
bên ngoài, lạnh lẽo và cô độc, "Em đã diễn tốt như thế, vậy giờ diễn tiếp
cho tôi."

Anh nhìn khóe miệng của cô khẽ run rẩy trong bóng tối, nụ cười còn

khó coi hơn khóc, "Cười đẹp một chút, trước kiatôi không biết em cười đẹp
đến cỡ nào, nhưng bây giờ tôi thấy, em cườilên rất đẹp."

Khóe môi của Hàn Niệm kéo ra một cách khó khăn, anh cười còn

thoải mái hơn cô, "Em có thể làm tất cả vì Hàn Phục Chu, vậykhông phải
nên để tôi nhìn thấy quyết tâm của em sao?" Ngón tay của anhsiết chặt,
thuận thế trượt xuống chiếc cổ dài và mảnh của cô, "Vì ôngta, em có thể
vứt bỏ mọi thứ, vậy vì tôi thì sao? Không có gì cả phảikhông?"

Anh đột nhiên siết chặt tay hơn, trong giây phút nghẹtthở đã làm cô

không kiềm được mở to hai mắt, trong cặp mắt sáng ngời vàđẹp của anh
không có chút độ ấm.

Cô cắn chặt môi dưới không mởra, anh căm hận sự cố chấp của cô, sự

cứng đầu của cô, còn có sự vô tình với anh. Đường Diệc Thiên chưa bao
giờ thấy Hàn Niệm cứng đầu như vậy,giống như con chim không chịu dừng
lại nghỉ, trừ khi kiệt sức mà chết,nếu không mãi mãi không rơi xuống.

Anh cắn cô một cái, cạy hàmrăng đang cắn chặt của cô ra, ép cô bỏ

Hàn Phục Chu qua một bên, nhìnmình.

Nụ hôn của anhlỗ mãng lại dã man, không bao lâu sau Hàn Niệm nếm

được mùi gỉ sắt chỗmôi lưỡi đang giao nhau, không biết là của mình, hay
của anh, mùi vị này vừa nồng nặc vừa điên cuồng, cuối cùng từ từ cô cũng
không còn sợ hãinữa.

Dù đau như thế, vô tình và lạnh lẽo như thế, nhưng nụ hôn của anh lại

khiến cô bình tĩnh hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.