KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 40

“ Anh quên em không thích chỗ đông người sao? ” Cô nghiêng đầu

chống cằm nhìn anh, “ Hơn nữa, sao lần này lại là anh theo dõi em? ”

Từ đầu đến cuối cô đều giữ nguyên nụ cười, từ buổi tối bắt đầu gặp

lại, mỗi một ánh mắt của cô, mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói bâng quơ,
đều kéo anh vào hồi tưởng.

Không hiểu sao anh không có chút phiền chán hay mất kiên nhẫn, đầu

ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Hàn Niệm nhìn động tác nhỏ của anh lại nhớ
đến quá khứ đẹp đẽ, giọng điệu cũng hơi cao lên, “ Đường Diệc Thiên,
chúng ta bắt đầu lần nữa đi. ”

Không đợi anh trả lời cô nói tiếp: “ Đừng nói anh không muốn, cũng

đừng nói anh đã quên em. Anh không nên nhớ nhung em dù chỉ một chút,
chỉ cần anh có, thì anh đã thua. ”

Trong lúc anh do dự, cô đã đến gần, vòng tay qua cổ anh, ngã vào lòng

anh, đầu ngón tay điểm nhẹ kích thích yết hầu của anh, đã nóng càng thêm
nóng.

Anh nâng tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, khuôn mặt u ám sắc

bén khiến người ta vô cùng sợ hãi, “ Dựa vào đâu em nghĩ là tôi có. ”

Cô cười khanh khách, lôi đi áo khoác trên cánh tay anh, kéo cổ tay anh

ra ngoài, sau đó chọc chọc vào ngực trái đang phập phồng lên xuống của
anh, cô nheo mắt nhìn lên, nở nụ cười dịu dàng nhìn anh.

Đường Diệc Thiên giơ tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp của cô, vén

những sợi tóc gần cằm ra sau tai, trên vành tai mịn màng có một nốt ruồi
chu sa nhỏ, anh tăng thêm lực ở tay và nói, “ Từng là Đệ Nhất Danh Viện
của thành phố J, lúc này người đàn ông nào nhìn thấy em tiện bán rẻ nụ
cười cũng đều sẽ có phản ứng, huống chi em còn từng là của tôi. ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.