lùng nói chuyện với cô, anh nói, "Cầu xảy ra sự cố, chắc em cũng không
ngạc nhiên."
Đúng vậy, e rằng người của cả thành phố đều không tin vào sự ngạc
nhiên của cô, là con gái của tên chỉ huy công trình cặn bã, hẳn là cô sẽ có
phản ứng là làm sao để khéo léo đẩy trách nhiệm, làm sao để bình tĩnh đáp
lại chất vấn ở khắp nơi, mà không phải trố mắt đứng nhìn.
Nhưng đáng tiếc, cô thật sự rất ngạc nhiên, mà cô càng ngạc nhiên hơn
đối với sự bình tĩnh của chồng cô.
“ Một ly cà phê. ” Ghế đối diện bị kéo ra, cô thu tầm mắt đang nhìn ra
cửa sổ về, hơi giật mình. Thấy anh lại nhìn ra làn khói bụi mù mịt phía xa
ngoài cửa sổ.
“ Kết thúc nhanh vậy sao? ” Hàn Niệm nhếch miệng cười theo thói
quen, nụ cười xã giao thế này không hiểu sao khiến cho Đường Diệc Thiên
cảm thấy không thoải mái.
Anh không thích cô cười tùy tiện như vậy.
Lần hai của tiệm cà phê là gác lửng, hơi thấp, khoảng cách của ghế
ngồi cũng hơi hẹp, anh không duỗi chân ra được, chỉ có thể ngồi nghiêng
người. Có lẽ bởi vì tham dự nghi thức, cho nên anh mặc một bộ âu phục,
bên ngoài khoác một chiếc áo khoác. Vào tiệm cà phê hơi ấm, anh cởi áo
khoác vắt trên cánh tay.
“ Lần trước em thấy anh cũng mặc âu phục, còn có lúc chúng ta kết
hôn nữa. ” Cô tiếp tục mỉm cười nói.
Đôi mắt của anh tối xuống mấy phần, “ Sao em không đến hiện
trường? ”