KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 412

"Bang bang!" Hai tiếng đập cửa, tiểu Diệu Linh xông vào phòng như

viên đạn bay ra khỏi nòng súng, "Mẹ! Con tan học rồi!"

Vừa vào cửa thì thấy mẹ vội vàng lau nước mắt, thằng bé lập tức bò

hai chân lên giường, "Mẹ, sao mẹ lại khóc? Ba đánh mẹ hả?"

Đường Diệc Thiên xách nhóc con tinh nghịch này lên, đặt thằng bé ở

cự ly an toàn cách một thước, "Ba đánh mẹ con hồi nào? Là mẹ con không
chịu uống thuốc."

Diệu Linh lại nhào qua người mẹ, nhưng Đường Diệc Thiên sợ thằng

bé bị lây bệnh, nắm lấy cổ áo sau lưng nó, mặc cho hai bàn tay nhỏ nhắn
của nó quơ loạn xạ trong không trung, giống như con rùa đạp nước.

"Sao mẹ không nghe lời? Có phải mẹ sợ thuốc đắng không? Không

uống thuốc sẽ không có bông hồng nhỏ đâu!"

Hàn Niệm nhíu mày trừng mắt nhìn Đường Diệc Thiên, trách anh lấy

con đến ép mình. Bây giờ cô đành phải kiên trì nói xạo với Diệu Linh,
"Không có, mẹ muốn chờ lát nữa uống tiếp, vì nước nóng..."

Diệu Linh lập tức quay đầu nhìn ba, Đường Diệc Thiên buông tay

đang nắm thằng bé ra, bưng ly lên ừng ực một miệng lớn chứng minh độ
ấm trong ly nước rất vừa.

Hàn Niệm hết cách, oán hận cầm viên thuốc quăng vào trong miệng,

không phải cô chỉ muốn bệnh lề mề choáng váng mấy ngày để không cần
phiền não thôi sao?

Thấy mẹ thuốc uống, Diệu Linh lập tức giơ ngón tay cái lên khen ngợi

mẹ, "Mẹ, mẹ thật dũng cảm! Mẹ quên rồi sao, mẹ nói không uống thuốc, sẽ
quên hết mọi thứ!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.