KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 413

Về chuyện hồi nhỏ cô bị cơn bệnh nặng Đường Diệc Thiên cũng biết,

nhận lấy ly không trong tay cô, Đường Diệc Thiên đùa một câu, "Nếu em
quên cả anh, thì phải làm sao đây?"

Diệu Linh gật đầu hùa theo, "Đúng! Còn có Diệu Linh nữa! Không thể

quên được!"

Hàn Niệm nhìn hai cha con này một cái, nở nụ cười nhạt. Trên thế giới

này, thứ cô có mất đi tất cả cũng không muốn quên, xác thực có bọn họ.

* * *

Đường Diệc Thiên hẹn gặp mặt Tô Hải Mai vào chiều chủ nhật. Hình

như Tô Hải Mai cũng không bất ngờ khi anh tìm tới mình. Từ trong lời nói
của bà ta, Đường Diệc Thiên có thể cảm giác đươc, Tô Hải Mai nghĩ rằng
anh muốn làm một cuộc buôn bán với bà ta, nhưng anh chưa nói chuyện
này cho Hàn Niệm biết.

Lúc sáng sớm anh tỉnh dậy, Hàn Niệm vẫn chưa thức, gần đây cô bệnh

mê man, nhưng không ngủ ngon, tối hôm qua bác sĩ tăng thêm thuốc giúp
cô ngủ được, cô mới ngủ sâu.

Đường Diệc Thiên im lặng thức dậy đi xuống lầu, mở một căn phòng

bình thường luôn khóa ra. Tuần trước vừa mới quét dọn, mùa xuân khô ráo
nhiều bụi bặm, trong phòng xuất hiện một lớp bụi mỏng. Ở đây đặt di vật
và linh vị của Đường Khải ba của Đường Thiên Diệc, còn có em gái anh
Đường Diệc Nhu.

Kéo màn ra, những hạt bụi nhỏ trong không khí dưới ánh mặt trời biến

thành màu vàng trong suốt.

Một tiếng nặng nề vang lên, hai đầu gối khuỵ xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.