KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 436

cha vô cùng bình thường, thích khoe khoang con của mình, hy vọng người
khác cũng khen con mình.

Lúc anh phân tâm, trò chơi trứng màu đã bắt đầu. Mấy đứa nhỏ không

thông thạo việc giấu đồ này nọ, cả đám trứng màu đều đặt ở chỗ vô cùng dễ
thấy. Cho nên anh nán lại như vậy, các ba khác vượt lên trước một bước,
lượm cả rổ trứng thắng lợi trở về, Đường tiên sinh rớt lại phía sau nên hai
tay trống trơn.

Thấy ba trở về tay không, Diệu Linh tức giận dẩu môi, "Ba! Ba là

người đứng chót đó!"

Đường Diệc Thiên muốn đến nhà trẻ giành sĩ diện cho con, không ngờ

lại đạt hạng nhất đếm ngược, xấu hổ không phản bác được.

Hàn Niệm kéo Diệu Linh đang dẩu cái miệng nhỏ lại, "Diệu Linh,

không được phép nói chuyện với ba như vậy. Mỗi người đều có chuyện
mình thông thạo và không thông thạo, cho dù ba thua, cũng không có nghĩa
là sau này không thắng!"

"Dạ..." Diệu Linh ngoan ngoãn gật đầu, nói xin lỗi với Đường Diệc

Thiên, "Ba, con xin lỗi."

Đường Diệc Thiên vô cùng cảm động, Tiểu Niệm đã bảo vệ mình!

Hàn Niệm lặng lẽ liếc sang anh, ho khẽ, "Em chỉ đang dạy con, ai là người
đứng chót cũng không được chê cười người ta."

Cuối cùng cô thêm vào một câu, "Nhưng anh đúng là người đứng

chót."

"..." Đường Diệc Thiên cắn răng giữ hình tượng lạnh nhạt và tự nhiên,

lòng đang rỉ máu.

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.