KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 438

Được con trai cổ vũ, tăng thêm sức lực, Đường Diệc Thiên đảm bảo,

"Chắc chắn ba sẽ lấy hạng nhất cho con!"

Trận đấu bắt đầu, Đường Diệc Thiên lập tức dùng ưu thế mà dẫn đầu.

Qua 20, đã hơn phân nữa phụ huynh ngã xuống. Qua bốn mươi cái, chỉ còn
một ít phụ huynh có sức khỏe cường tráng có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh,
qua 60, toàn hội trường chỉ còn lại một mình Đường tiên sinh.

Nhưng anh không có ý ngừng lại, cánh tay trái bị thương còn chưa

khỏi hẳn, gánh nặng quá lớn, vì thế Đường tiên sinh tự mãn rút tay trái vào,
chỉ còn một mình cánh tay phải tiếp tục cúi người theo tiết tấu.

Các bạn nhỏ và phụ huynh cả hội trường đều đếm số giúp anh, "81,

82... 93, 94... 99, 100!"

"Wow!" "Thật lợi hại!" "Tuyệt quá!"

Trong tiếng reo hò của cả hội trường, Đường tiên sinh dừng lại với

con số hoàn mỹ đó. Dưới ánh mặt trời mùa xuân, vận động kịch liệt như
vậy, anh đã sớm đầy mồ hôi, vạt áo sơ mi phía trước và phía sau đều ướt
một mảng lớn, giống như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đầy mồ hôi
như mưa, tuổi trẻ tuỳ tiện.

Anh ôm con trai mỉm cười đi về phía Hàn Niệm, nụ cười sáng chói

của hai cha con dưới ánh mặt trời rực rỡ y chang nhau.

Anh kiêu ngạo nói với cô, "Nếu không cõng Diệu Linh trên lưng, anh

có thể làm 150 cái đó!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.