đêm hai ba giờ, Hạ đại thiếu gia đã sớm tắt máy đi ngủ. Lâm vào đường
cùng cô phải gọi điện thoại cho Đường Diệc Thiên, cô chỉ muốn hỏi anh,
trước kia cô đau bao tử anh mua thuốc bao tử gì cho cô uống, trước kia cô
chưa bao giờ nhớ tới việc này, bị bệnh đều là anh mua thuốc.
Diễn biến kế tiếp giống như mấy chuyện tình yêu ngày xưa, đêm
khuya không có xe taxi, anh cõng cô chạy đến bệnh viện. Lúc đó anh đã
mất đi tất cả, chỉ có cô là bờ vai của anh, đứng phía sau anh.
Cô nhớ đêm đó trăng rất tỏ, chiếu vào trên người anh giống như một
luồng sáng. Hoàng tử mất đi sự chói lóa, nhưng vẫn là một kỵ sĩ, giẫm lên
trăng mà đến.
Thực ra không phải Hàn Niệm cảm động việc anh cõng mình trên lưng
chạy như điên, lúc anh ở bên cạnh mình cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ, những
thứ nhỏ nhặt cô không để ý, vậy mà đã sớm xâm nhập vào trong cuộc sống
của cô.
Rời khỏi anh, cô không còn chỗ dựa nữa.
Lúc đó Hàn Niệm nằm trên lưng anh, được anh cõng chạy càng đau
hơn, mồ hôi chảy xuống từng giọt. Anh dỗ dành cô, "Em đừng để ý tới,
đừng nghĩ đến đau, em đếm nhịp tim của anh đi, đến bệnh viện nhanh thôi."
Cô ngoan ngoãn dán vào lưng anh, đếm tiếng tim đập dồn dập của anh,
"Một, hai, ba..."
Anh đột nhiên nói, "Tiểu Niệm, xin lỗi. Anh không nên cãi nhau với
em." Anh tức giận, nhưng anh đau lòng cho cô hơn. Thương cô chịu oan ức
hơn mình.
Sau khi vô nước biển ở bệnh viện, cô hỏi anh, "Đường Diệc Thiên, sao
anh lại đối xử tốt với em như vậy..."