KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 458

"Lúc trước ba đã đồng ý với con là sẽ cai thuốc đó!" Cô dùng giọng

điệu nhẹ nhàng và quở trách nói chuyện với ông, Hàn Phục Chu không còn
nghi ngờ nữa.

Ông thấy hôm nay cô chỉ đến một mình, thì hỏi, "Sao hôm nay không

dẫn thằng bé đến?"

Đối với Hàn Phục Chu, con gái mình có con với người đưa mình vào

tù, muốn ông thản nhiên, không có chút giận dữ, là không thể. Hàn Niệm
hiểu được ông, cô cũng luôn tin ba của mình là một người hiền từ.

Cho dù cả thế giới đều nói ông là người xấu, nhưng với Hàn Niệm,

ông vẫn là ba của cô.

Hàn Phục Chu cười cười, dù ông vẫn giữ tâm trạng tốt, tình thần cũng

không thấy uể oải và sa sút, nhưng dù sao ông cũng đã sáu mươi tuổi, Ông
già rồi, thời gian trôi qua trên người ông, không ai có thể tránh được việc
già đi, tóc mai của ông đã bạc, cười lộ ra nếp nhăn,?giọng nói bắt đầu khàn
khàn, mặt mày không còn ác liệt nữa...Điều này rõ ràng nói cho Hàn Niệm
biết, ba cô đã già rồi. Sinh mạng của ông bắt đầu đi về điểm cuối, thậm chí
tử thần đang đi theo phía sau ông, không biết khi nào sẽ im lặng giơ dao
lên.

Có lẽ cô có thể nhìn thấy, hoặc có thể không nhìn thấy, một thời gian

ngắn nữa ba sẽ rời khỏi cuộc đời của cô, không còn cơ hội gặp lại.

Ông nói, "Tư Tư, lần sau dẫn Diệu Linh đến gặp ba đi, đừng để sau

này ba ra ngoài, thằng bé sợ ba."

Nước mắt cuồn cuộn lên trong đáy mắt, chỉ cần cô bất cẩn sẽ trào ra

dữ dội, cô cắn chặt răng gật đầu, không dám mở miệng.

Mở miệng nói gì đây? Xin lỗi, ba, con không có cách nào cứu ba ra

ngoài. Xin lỗi ba, quãng đời còn lại của ba phải trải qua ở đây. Xin lỗi ba,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.