KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 522

Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi mặc chiếc váy màu vàng nhạt,

mái tóc dài búi thành một búi, khuôn mặt tròn trịa chưa hết nét ngây thơ
nhưng xinh đẹp đến mức làm người ta không kiềm được nhìn thêm mấy
lần. Cô gái mỉm cười giao Hạ Bồng Bồng bị té vào trong tay của Tô Hải
Mai, cúi đầu xuống nói với Hạ Bồng Bồng, "Mẹ em đến rồi! Đi đường phải
cẩn thận nhé!"

Trong giây phút cúi đầu đó, Tô Hải Mai nhìn thấy nốt ruồi chu sa trên

thuỳ tai phải của cô gái, giống như hạt đậu tương tư nhỏ, nằm trên thuỳ tai
mượt mà, vô cùng phong tình. Tô Hải Mai chưa kịp mở miệng, cô gái đã
hào phóng đưa tay ra chào hỏi, "Hạ phu nhân, xin chào! Cháu là con gái
của Hàn Phục Chu, Hàn Niệm."

* * *

Tô Hải Mai bưng cà phê lên, uống một hớp, "Hàn tiểu thư, tôi đã từng

mất người thân, đương nhiên sẽ hiểu được tâm trạng của cô. Cho nên tôi có
thể cho cô một tháng."

"Cảm ơn." Hàn Niệm cúi đầu cầm ly của mình, muốn dùng cà phê

nóng làm ấm tay mình.

"Hàn Phục Chu có biết quyết định của cô không?" Tô Hải Mai biết vì

chuyện của Hàn Phục Chu, Hàn Niệm đã rất mệt mỏi, gần như đã dùng hết
tất cả sức lực của cô. Mà tất cả những điều này, đều là Hàn Phục Chu đẩy
Hàn Niệm đi làm.

"Tôi sẽ nói với ông ấy." Hàn Niệm cố gắng giương khóe miệng, để

mình nở nụ cười một cách khó khăn, "Tôi đã hẹn đi thăm tù vào ba giờ
chiều."

"Ông ta sẽ trách cô chứ?" Tô Hải Mai hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.