KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 521

như ngôi sao bắc cực đời đời bền vững trong đêm. Đứa bé tám tuổi đó, là
người sống sót được cứu ra cuối cùng lúc đội cứu viện sắp kết thúc.

Được khiêng bằng băng ca từ trên núi xuống đặt tạm ở chỗ đất trống

dưới chân núi, đợi xe đưa đi bệnh viện. Hôm đó mưa rơi nhỏ giọt, xung
quanh u ám nặng nề, Tô Hải Mai tìm đầy đủ cơ thể chồng về thì nhìn thấy
cô bé, cô bé cuộn mình trên băng ca giống như búp bê bùn nhỏ.

Tô Hải Mai đi qua ngồi xổm xuống hỏi cô bé, "Con có sao không?"

Cô bé mở to mắt, sau tai nạn sinh tử lớn, trong cặp mắt kia chứa sự sợ

hãi vô hạn, ngoài ra còn có sự kiên nghị. Giống như có nhiều gian khổ hơn
nữa, cô bé cũng có thể tiếp nhận, có thể cắn răng vượt qua. Cô bé muốn mở
miệng nói gì đó, lại không nói ra tiếng, Tô Hải Mai cầm khăn tay lau mặt
cho cô bé.

Trán của cô bé bị cạnh của đá đập vào, chảy máu nhưng bị bùn dính

lên, lúc Tô Hải Mai không cẩn thận đụng vào, cô bé đau đớn co lại. Khăn
tay trắng tinh chỉ lau mấy cái, đã hoàn toàn biến dạng, Tô Hải Mai nhớ cuối
cùng mình lau tới thuỳ tai phải của cô bé, ở đó có một nốt ruồi chu sa nhỏ,
không phải máu, không phải vảy, là một nốt ruồi màu hồng, ở trên thuỳ tai,
vô cùng phong tình.

Tô Hải Mai nhìn kỹ, thì ra đứa bé này, là một bé gái. Băng ca nhanh

chóng được khiêng đi bệnh viện, Tô Hải Mai không gặp cô bé nữa. Huyện
Bạch Mặc là một cơn ác mộng, Tô Hải Mai chôn sâu nó vào đáy lòng,
nhưng chưa bao giờ quên.

Nhiều năm sau bọn họ gặp lại ở thành phố J. Ở lễ chúc mừng Hàn

Phục Chu thăng từ phó thị trưởng Hàn lên làm thị trưởng Hàn, con gái chín
tuổi Hạ Bồng Bồng của Tô Hải Mai sơ ý vấp ngã, Tô Hải Mai vội vàng
chạy tới, nhưng đã có người nhanh hơn bà một bước, đỡ Hạ Bồng Bồng
đang ngã trên đất dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.