KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 561

"Ai cho cậu ăn cơm ở nhà tôi?" Đường Diệc Thiên không khách sáo tỏ

ý đuổi khách, Hạ Đông Ngôn ngẩng cao đầu không nhịn, "Tôi muốn ăn
cơm ở đây! Chẳng lẽ nhà anh không có cơm cho tôi ăn sao?"

"Có cũng không đủ! Một mình tôi đã hai chén rồi." Đường tiên sinh

phản bác một cách ấu trĩ, "Bởi vì tôi hơi mệt."

"Anh mệt gì chứ?" Hạ Đông Ngôn nói lại, "Trên đường đều là tôi lái

xe mà!"

Đường Diệc Thiên nhún vai, "Ai bảo tôi là công! Vì vậy tương đối cực

khổ!"

* * *

Lúc ăn cơm tối, quả thật Đường Diệc Thiên đã ăn hai chén lớn, thực ra

sức ăn của anh không nhiều, hôm nay cố ý phân cao thấp với Hạ Đông
Ngôn nên cố gắng ăn.

Hàn Niệm im lặng gắp thức ăn cho Diệu Linh, lười phản ứng với mấy

người đàn ông trẻ con này. Nhưng Diệu Linh thấy ba và chú Hạ tranh nhau
dùng bữa, không biết tại sao thằng bé cảm thấy rất mới lạ, vô thức cũng ăn
đến bụng nhỏ tròn vo.

Sau khi ăn xong thì Hạ Đông Ngôn đưa Hàn Niệm đến bệnh viện,

Đường Diệc Thiên ở nhà xem phim hoạt hình với con trai.

Đêm tháng năm đã bắt đầu oi bức, vì để dễ đi, Hàn Niệm mang một

đôi giày búp bê đế bằng. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean
ngắn, tóc dài tuỳ ý xõa ra.

Hạ Đông Ngôn và cô đi ra cửa lớn, đi qua sân nhỏ yên tĩnh. Lúc này

trời vẫn chưa tối hẳn, quanh thân là một màu xanh, hai người một cao một
thấp đi song song trên đường nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.