KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 567

Nấm hương nhỏ của anh, là tình yêu trong máu thịt của anh, không,

thậm chí chính là máu thịt của anh! Quen biết lúc còn trẻ, bọn họ cùng
nhau bước tới, đã từng có kỷ niệm đẹp đẽ nhất, cũng có quá khứ tàn khốc
nhất, đã từng trời nam đất bắc, nhưng cuối cùng lại về với nhau.

Từng hận nhau đến khắc cốt ghi tâm nhưng không thể tránh được

chuyện nhớ nhau điên cuồng, bất cứ lúc nào, bọn họ cũng chắc chắn cả đời
chỉ yêu một người, cho dù sau ngày xa nhau vì thù hận, cũng tuyệt đối sẽ
không có người khác thay thế.

Lúc bọn họ khắc tình yêu và thù hận vào trong xương, sự sâu đậm có

thể vượt qua mọi tình cảm đã dạy bọn họ, không nhớ tới quá khứ, không
quên tình yêu trong trái tim.

"Tiểu Niệm, anh muốn ở chung với em, chưa bao giờ do dự." Đường

Diệc Thiên nắm tay cô, nắm rất chặt, nắm đến mức xương cô đau nhói,
cũng không buông ra.

Thực ra Hàn Niệm không có, hoặc có thể nói Đường Diệc Thiên

không cho cô có cơ hội để nghi ngờ, cô chỉ thuận miệng đùa anh một câu,
nhưng không ngờ đổi lấy lại là câu trả lời nghiêm túc của anh. Có lẽ đối với
Đường Diệc Thiên, đây vốn là chuyện nghiêm túc, từ trước đến nay đều
không muốn nói đùa tí nào.

Anh muốn ở chung với cô, bên nhau đến già, nhìn con của bọn họ lớn

lên, trọn đời chỉ có một người này.

Anh chưa từng do dự. Cũng không hy vọng cô nghi ngờ.

Một câu nói đùa, đổi lấy câu trả lời nghiêm túc của anh. Hàn Niệm

vốn nên cười anh ngốc, nhưng không tự chủ được đỏ hốc mắt, càng giống
con ngốc hơn. Có thể nói bọn họ đều là đồ ngốc, mới chấp nhận như vậy,
bất luận chịu bao nhiêu tổn thương, vẫn hết lần này đến lần khác đến gần,
đó là ngốc nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.