KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 565

* * *

Ngày Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên đến cục dân chính lấy giấy

chứng nhận kết hôn, sau khi kết thúc ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn.
Sau kỳ nghỉ dài hạn tất nhiên có rất nhiều người, Đường Diệc Thiên xếp
hàng lấy số, Hàn Niệm liếc sang..."59."

"Em đã nói đừng đến đây hôm nay mà! Đông người lắm." Cô quở

trách.

"Anh không muốn đợi nữa." Đường tiên sinh tìm một chỗ ở phía sau,

kéo cô ngồi xuống.

Nhìn đám người xếp hàng trước mặt bọn họ, Hàn Niệm kéo cổ tay

anh, nhìn lên cổ tay của anh, "Cho một người năm phút đi, cũng phải chờ
đến năm tiếng lận!"

"Vậy..." Đường Diệc Thiên cười xấu xa, "Anh lên trao đổi với người

đằng trước, nói vợ anh không chờ kịp muốn kết hôn với anh, năm tiếng
cũng không chờ được?"

"Đi chết đi." Hàn Niệm phản bác lại. Nhưng tay nắm cổ tay anh lại

không buông ra, tay của anh nở nang và ấm áp, ngón tay cầm bút có vết
chai cứng, cô sờ lên chiếc đồng hồ đeo tay Royal Oak cũ, cũ cỡ năm năm
trước, lần đầu tiên Hàn Niệm làm việc, góp hết một năm tiền lương mua
quà sinh nhật tặng anh.

Không coi là quá xa xỉ và đắt tiền, nhưng anh vẫn đeo năm năm nay.

Bất luận là sau đó bọn họ trải qua thăng trầm gì, anh cũng chưa bao giờ
tháo chiếc đồng hồ này xuống, giống như từ trước đến nay anh chưa từng
quên cô.

"Năm nay sinh nhật anh, em tặng anh thêm một cái đồng hồ nữa nhé?"

Cô ngẩng mặt hỏi anh, "Nhìn cũ rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.