KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 574

Cải bó xôi màu xanh lay động trên mặt, phía dưới ẩn giấu sự nguy

hiểm, khó ăn, không khoa học...gan heo! Diệu Linh cau mày né về sau, cố
gắng nuốt hết cơm trong miệng xuống, "Cô...giáo, con không sao rồi."

"Có thật không?" Tuy Diệu Linh đã nuốt cơm xuống, nhưng cô giáo

vẫn không tin hết lời nói của con nít, vẫn đứng bên cạnh, nghiêm túc nhìn
thằng bé ăn cơm, sợ có chuyện ngoài ý muốn.

Vì Diệu Linh muốn chờ cô giáo đi để tiến hành "Giao dịch gan heo",

chỉ có thể thả chậm tốc độ, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, nhưng có vẻ cô
giáo không muốn rời đi chút nào. Cuối cùng Tiểu Bàn ở bên cạnh cũng ăn
xong, đồ ăn và cơm trong chén đều sạch sẽ.

"Tiểu Bàn, con ăn xong rồi thì đi rửa tay đi." Cô giáo thấy Tiểu Bàn ở

bên cạnh ăn xong vẫn còn ngồi im, hối thúc thằng bé rời đi, ăn xong trước
phải đi rửa tay trước, tránh để lát nữa bọn nhỏ chen nhau đi.

"Nhưng mà..." Tiểu Bàn hơi do dự, lén nhìn Diệu Linh, Diệu Linh

cũng mở to mắt nhìn thằng bé. Nếu Tiểu Bàn đi, mình phải làm sao?

Nhưng không ai dám gây hấn lúc cô giáo nghiêm túc, Tiểu Bàn đành

phải ngoan ngoãn đứng dậy, lưu luyến rời đi.

Tiểu Bàn đi rời, cô giáo còn đứng trước mặt mình, Diệu Linh hoàn

toàn tuyệt, vọng!

"Đường Diệu Linh." Cô giáo kêu thằng bé, Diệu Linh ngẩng đầu lên.

Cô giáo dịu dàng bưng canh gan heo lên lần nữa, "Nè, ăn canh đi con!"

* * *

Lúc ngủ trưa, Tiểu Bàn lén tuột xuống chiếc giường nhỏ của mình,

chạy đến giường của Diệu Linh, khẽ giọng gọi thằng bé, "Diệu Linh, Ninja
rùa của cậu đâu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.