KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 94

Cô nhớ lại lúc náo nhiệt nhất, người của hai nhà Hàn Đường cùng

nhua mừng năm mới, ba của cô, mẹ của cô, ba của anh, em gái của anh còn
có hai người bọn họ. Nhưng những người đó từng người một ra đi, cuối
cùng chỉ còn lại bọn họ.

Rõ ràng không nên chia cách, sống dựa vào nhau, nhưng cũng biến

thành trời nam đất bắc, hận còn nhiều hơn yêu.

*

Buổi sáng hôm giao thừa, Đường Diệc Thiên rời giường đúng giờ, với

một bộ đồ nghiêm chỉnh làm gương cho sự sắp đặt của quốc gia vào những
ngày nghỉ. Hàn Niệm cũng ngồi dậy, nhưng trễ hơn anh một chút.

Anh nhận được điện thoại, vội vàng rời đi. Chờ nối hấp bánh bao còn

lại một trận lửa nhỏ cuối cùng, thì anh chạy tới cửa mang đôi giày tốt vào.
Không đợi Hàn Niệm gọi anh lại, đã ra cửa.

Hàn Niệm chậc chậc miệng, trở lại nhà bếp, nghĩ tới anh còn phải ra

garage lấy xe, chắc không rời đi nhanh như vậy, cô nhanh chóng mở nắp ra,
thổi hơi giậm chân cầm hai cái bánh bao nóng hổi bỏ vào túi rồi đi ra ngoài.

Đúng là xe của Đường Diệc Thiên chỉ vừa ra khỏi sân sau, cô mang

dép đuổi qua đó.

Trước đó Đường Diệc Thiên không nhìn thấy cô, chạy ra một đoạn lớn

mới nhìn thấy cô từ trong kính chiếu hậu, lập tức ngừng lại.

Một hồi lâu cô cũng không chạy tới, tuy khoảng cách không xa, nhưng

vẫn thở hổn hển. Thấy anh ngừng lại cô mới chạy tiếp, anh mở cửa xe rồi
bước xuống, xoay người đón cô.

Hàn Niệm mỉm cười đưa bánh bao nóng hổi qua, “Anh mang theo ăn

trên đường đi, không ăn sáng không tốt cho cơ thể.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.