KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA - Trang 9

KHÔNG NƠI NƯƠNG TỰA

Dave Pelzer

www.dtv-ebook.com

Chương 1: Giải Thoát

Ngày 5 tháng 3 năm 1973, thành phố Daly, California.

Tôi dậy muộn. Nếu không rửa xong đống bát đĩa kia đúng giờ, sáng

nay tôi sẽ không được ăn sáng. Vì tối qua chẳng được ăn gì nên giờ tôi phải
cố làm sao có cái gì đó cho vào bụng. Mẹ đang rượt đuổi avf hét mắng hai
người anh em trai của tôi. Nghe thấy tiếng chân huỳnh huỵch của mẹ ngoài
hành lang nhà bếp, tôi vội vã nhúng tay vào bồn rửa bát, nhưng không kịp
rồi. Mẹ đã nhìn thấy hai tay tôi bên ngoài chậu nước.

BỐP! Mẹ tát mạnh vào mặt tôi khiến tôi ngã bổ nhào xuống sàn nhà.

Tôi biết tốt hơn là mình nên dứng yên đó mà chịu trận. Tôi đã học được
một điều cay đắng là mẹ xem việc tôi ngã, chảy máu hay khóc lóc như một
hành động thách thức; và điều đó có nghĩa là tôi sẽ nhận thêm nhiều trận
đòn khác hay tệ hơn là sẽ bị bỏ đói. Tôi lồm cồm dậy và né tránh cái nhìn
của bà, trong khi bà vẫn quát vào tai tôi những từ ngữ đã trở nên quá quen
thuộc.

Những lời đe dọa của mẹ khiến tôi dè dặt hẳn, tôi thì thào:

- Làm ơn! Chỉ cần cho con ăn thôi. Mẹ cứ đánh con nữa đi, nhưng con

cần được ăn!

Cú đánh tiếp theo của mẹ tôi dúi đầu tôi vào tường. Như đã giải tỏa

được cơn tức giận, mẹ lao ra khỏi nhà bếp. Những giọt nước mắt chịu đựng
chảy dài trên mặt tôi. Khi biết chắc mẹ đã đi khỏi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ có thể đánh tôi bao nhiêu cũng được, nhưng tôi không bao giờ để mẹ
vùi dập nghị lực sống của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.