KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 11

Vệ Lam biết mình đuối lý, cũng không muốn xảy ra tranh chấp với

người ta nên không ngừng nói xin lỗi, rồi đưa tờ danh thiếp trên tay cho
ông ta: “Chuyện này là lỗi của chúng tôi, bác yên tâm, chúng tôi sẽ không
trốn tránh trách niệm. Tôi họ Vệ, đây là cách thức liên lạc với tôi. Về phần
phí tổn bồi thường thiệt hại, đợi có hóa đơn sửa xe rồi thì bác hãy gọi cho
tôi, tôi sẽ bồi thường theo yêu cầu. Bây giờ chúng tôi còn có việc, chúng tôi
có thể đi trước không?”

Tài xế thấy cô dễ nói chuyện nên cầm tờ danh thiếp xem lướt qua,

quay trở lại ghế sau xe, đứng ngoài cung kính gõ cửa. Sau đó, cửa kính xe
liền từ từ hạ xuống một nửa.

“Cậu chủ, đây là danh thiếp của chủ chiếc xe gây tai nạn, nói là chờ có

hóa đơn sửa xe thì liên lạc với cô ấy, cậu thấy phải xử lý thế nào?” Tài xế
dè dặt nói với người ngồi trong xe.

Từ trong xe, một bàn tay thon dài nhưng đầy nam tính vươn ra, nhận

lấy danh thiếp tài xế đưa. Không biết anh ta nhìn danh thiếp hồi lâu, hay là
ngẫm nghĩ một lúc mà phải một lát sau mới trầm giọng nói với tài xế đứng
ngoài. “Cứ làm theo lời cô ấy, tôi còn có việc, đừng dây dưa nữa.”

Nói xong, cửa sổ xe lại từ từ khép lên.

Giọng người trong xe rất nhỏ, Vệ Lam không nghe rõ được, chỉ nghe

loáng thoáng. Nhưng chỉ chút loáng thoáng này thôi đã khiến cô chợt đờ
người ra.

Rõ ràng giọng nói này là xa lạ, thế nhưng lại khiến cô có cảm giác

quen thuộc đã lâu. Cảm giác này rất xấu, cô lập tức lắc đầu bảo mình phải
bình tĩnh lại.

Bác tài xế quay lại nói với Vệ Lam. “Được rồi, coi như mấy người gặp

may đó, cậu chủ của chúng tôi đồng ý cách xử lý của cô. Dù sao thì tôi
cũng đã nhớ biển số xe của cô, cô chạy không thoát đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.