KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 145

“Chú có thể bảo Đoàn Chi Dực buông tha cho cháu không? Trước đây

cháu chọc giận cậu ta, nhưng cháu đã xin lỗi rồi, hơn nữa còn quét dọn nhà
cửa lâu như vậy.” Câu còn hầu ngủ rất nhiều đêm, nói thật Vệ Lam không
nói ra được.

Đoàn Hồng khẽ chau mày lại, lộ ra vẻ mặt hơi khó xử, tuy giọng vẫn

có vẻ ôn hòa của một người lớn đối với một cô bé nhưng những lời ông nói
lại làm Vệ Lam hết sức thất vọng: “Xin lỗi cháu, có lẽ chú không giúp
được cho cháu. Chắc cháu cũng biết phần nào tính cách của Tiểu Dực rồi
đấy, nó làm gì nghe chú nói chứ.” Ông ngừng một lát rồi nói tiếp: “Cô bé à
cháu yên tâm, Tiểu Dực sẽ không làm gì cháu đâu, chú nghĩ chắc là nó
muốn tìm một ai đó chơi với nó thôi. Cháu cũng thấy rồi đấy, chú đi quanh
năm suốt tháng, nhà có một mình nên chắc nó buồn lắm. Chú cũng mong
cháu hãy giúp chú, thật lòng ở bên cạnh nó không được?”

Không được, không được chút nào!

Vệ Lam biết nguyện vọng của mình đã tan thành mây khói. Sở dĩ

Đoàn Chi Dực có thể coi trời bằng vung như vậy, rõ ràng là do có người
lớn dung túng. Cô cụp vai, bất mãn bĩu môi, chào Đoàn Hồng xong thì
xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.

Về tới phòng ngủ, Đoàn Chi Dực đã nằm trên giường, thấy Vệ Lam

cúi đầu rũ rưỡi thì cười lạnh: “Thế nào? Định đi cầu cứu ba tôi sao?”

Vệ Lam liếc cậu một cái, không thèm để ý đến cậu, chui thẳng vào

trong chăn.

Đoàn Chi Dực cũng hừ một cái thật to, xoay người đưa lưng về phía

cô. Hai người cách nhau hơn một mét, chung một cái chăn, lòng cùng bực
bội nên đều âm thầm kéo chăn về phía mình.

Đương nhiên, thắng lợi chung cuộc đã thuộc về Đoàn Chi Dực, nửa

người của Vệ Lam gần như lộ ra ngoài chăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.