KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 167

Vệ Lam đang nghịch điện thoại, bực bội ngó ra ngoài lớn tiếng trả lời:

“Không đi, không đi đâu.”

Ông nội ở bên cạnh nhìn dáng vẻ lười biếng của cháu gái, bất giác bật

cười: “Lam Lam, trước kia chẳng phải con rất thích đốt pháo với tên tiểu
quỷ này sao? Sao hôm nay lại không đi? À, ông biết rồi, là vì Lam Lam của
ông đã lớn, thành thiếu nữ rồi, cho nên không muốn chơi mấy trò con nít
này.”

Vệ Lam dỗi hờn liếc một cái, cười gượng: “Ông nội, ông thật sự rất

hiểu con nha.”

Ngộ thật, là cô không có hứng thú được chưa.

Mới vừa nói xong, điện thoại liền báo có tin nhắn, Vệ Lam vốn tưởng

là tin nhắn chúc tết của mấy đứa bạn. Bạc học có điện thoại di động cũng
không nhiều lắm, cô còn nghĩ là ai vậy chứ? Vừa mở ra thì thấy, vẻ tò mò
trên mặt lập tức biến thành chứng táo bón.

Người gửi tin nhắn không phải ai khác, chính là tên bỉ ổi Đoàn Chi

Dực mỗi ngày quấn lấy cô, chỉ vài chữ ít ỏi: Ra ngoài đầu hẻm.

Đương nhiên Vệ Lam không dám làm trái ý cậu. Oán thầm mấy câu,

gập điện thoại lại, đứng lên lớn tiêng nói: “Ông nội, bà nội, con ra ngoài
đốt pháo nha!”

“Ủa? Lúc nãy chẳng phải con nói mình lớn rồi, không thèm đi sao?”

Ông nội giật mình.

Đó là do ông nói đấy chứ, Vệ Lam chu môi, nhưng sợ ông nội phát

hiện sự khác thường của mình, đành phải tươi cười nói: “Bây giờ con lại
muốn đi, vả lại ai nói đốt pháo là việc làm của trẻ con chứ, đây là truyền
thống của Trung Quốc, ông không thấy năm nào người lớn cũng đốt pháo
nhiều hơn trẻ con sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.