KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 169

Vậy mà, Đoàn Chi Dực lại liếc cô: “Dẫn đường đi.”

Sân thể dục bỏ hoang không xa, hai người đi khoảng hơn mười phút

liền tới nơi.

Đoàn Chi Dực đặt pháo hoa xuống, nhìn xung quanh, ra vẻ hài lòng.

Cậu lại nhìn đồng hồ, sai Vệ Lam bày pháo hoa ra xong, đợi đến thời khắc
năm mới, Đoàn Chi Dực châm kíp nổ, nhanh chóng kéo Vệ Lam lui lại
mấy bước.

Mười, chín, tám, bảy…

Thành phố trong đêm, lần lượt sáng rực lên. Trên bầu trời đêm đen kịt,

phút chốc như ngàn cây hoa lê nở rộ.

Trong tiếng nổ đùng đoàng, khiến Vệ Lam vừa hưng phấn vừa kích

động.

Mà bầu trời đêm cách rất gần cô, chỉ bắn lên một đám pháo hoa màu

xanh lam, thứ màu sắc rực rỡ duy nhất ấy, cho tới bây giờ Vệ Lam chưa
từng thấy qua, giữa đám pháo hoa đỏ đỏ tím tím khác của thành phố, có vẻ
càng đặc biệt hơn.

Một cô gái suy nghĩ đơn thuần vô tâm, luôn dễ dàng bị hấp dẫn bởi

cảnh vật trước mắt, mà quên đi một số sự thật nghiêm trọng. Chẳng hạn
như đám pháo hoa này là Đoàn Chi Dực bắn, đứng bên cạnh cô là Đoàn
Chi Dực, một người khiến cô rất muốn liều mạng.

Vệ Lam há miệng, thán phục hồi lâu, cho đến khi cả bầu trời dần dần

tối lại, cô mới từ trong đám pháo hoa trở về hiện thực.

Cô lấy điện thoại ra nhìn, đã qua hai mươi phút. Cô lại nhìn lên bầu

trời, vẻ mặt Đoàn Chi Dực trầm tĩnh, không nhìn ra vẻ cậu muốn về, liền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.