KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 170

khẽ nói: “Đoàn Chi Dực, pháo hoa cũng bắn xong rồi, tôi muốn về nhà, nếu
không ông bà nội sẽ lo lắng.”

Đoàn Chi Dực lấy lại tinh thần từ tiếng tim loạn nhịp, chợt khôi phục

lại vẻ lạnh lùng, gật đầu: “Cậu về nhà đi.”

Vệ Lam nhận được khoan hồng, nhanh chóng chạy đi, nhưng chạy vài

bước, lại phát hiện Đoàn Chi Dực ở phía sau không nhúc nhích. Cô dừng
chân, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cách mấy đó mấy thước, cậu đứng
tại chỗ không nhúc nhích, nhưng lại quay mặt về hướng cô, như là đang suy
nghĩ.

“Sao cậu lại không đi?” Vệ Lam sợ cậu có chỗ nào mất hứng, khẽ hỏi.

“Cậu đi đi. Tôi đứng thêm lát nữa.” Giọng điệu Đoàn Chi Dực hiếm

khi ôn hòa, không trả lời cô một cách bực bội chán ghét như ngày thường.

Đợi Vệ Lam xoay người định đi, cậu bỗng nhiên lên tiếng: “Ngày mai

cậu đừng đi đâu hết, theo tôi đến một nơi.”

Giọng nói lại ấm áp đên bất ngờ.

Không muốn đi. Vệ Lam đương nhiên không chút nào để ý đến sự ấm

áp đó, cô suýt bật khóc, vất vả lắm mới có thời gian yên ổn, sao lại tới nữa
rồi.

Nhưng cô không dám biểu hiện ra mặt, kể từ đêm đó, Vệ Lam vì bảo

vệ sự trong trắng của chính mình, hoàn toàn ép mình ngoài mặt phải răm
rắp nghe theo Đoàn Chi Dực. Nhưng dù sao cũng hơi tò mò, theo bản năng
liền hỏi: “Đi đâu vậy?”

Giọng nói của Đoàn Chi Dực khôi phục lạnh lùng: “Đi thì biết, hỏi

nhiều như vậy làm gì. Còn không về đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.