KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 168

Ông nội tươi cười hớn hở: “Đi đi đi đi, đừng chơi muộn quá nhé, cẩn

thẩn một chút, đừng để pháo nhà người ta nổ trúng mình.”

Vệ lam dạ một tiếng, cất điện thoại, phóng ra khỏi nhà như con thỏ.

Để cho tên Đoàn Chi Dực kia đợi lâu, cô thật sự không đảm đương nổi.

Chạy đến đầu hẻm, Đoàn Chi Dực đã dựa vào tường đứng chờ. Vệ

Lam lén lút nhìn trước ngó sau, xác định không có hàng xóm lắng giềng
nào quen ra đây, mới đi đến trước mặt cậu: “Có chuyện gì vậy?”

Đoàn Chi Dực giơ tay xem đồng hồ: “Còn mười phút nữa để đón năm

mới, theo tôi đi bắn pháo hoa.”

Vệ Lam cảm thấy đầu óc mình đều run rẩy, ánh mắt nhìn Đoàn Chi

Dực sắp bắn pháo hoa. Tên này chạy đến nhà cô, lại bảo cô đi bắn pháo hoa
với cậu. Sớm biết cậu cô độc, nhưng ngay cả tìm một người bắn pháo hoa
cùng cũng không có nữa sao? Hai người là kẻ thù mà, phải không?

Trong lòng vô cùng chán ghét, nhưng Vệ lam không biểu hiện ra bên

ngoài. Giờ phút này, quan trọng là cô không thể để cho người quen phát
hiện ra Đoàn Chi Dực được, bằng không sẽ không biết nói thế nào.

Cô nhìn chung quanh, cẩn thận nói: “Tôi dẫn cậu đến bên cạnh sân thể

dục, chỗ đó không người ồn ào.”

Tất nhiên cô không thể đưa cậu tới nơi đông người được, cô biết Đoàn

Chi Dực không thích ồn ào, chỉ thích yên tĩnh, cô nghĩ cậu sẽ chấp nhận đề
nghị này.

Đoàn Chi Dực quả nhiên gật đầu, khom người ôm lấy pháo hoa trên

đất, thản nhiên nói: “Cậu dẫn đường đi.”

Vệ lam thấy cậu cầm thùng pháo hoa khá nặng, bèn thử lấy lòng cậu:

“Tôi cầm giúp cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.