KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 176

Làm cho người khác bất ngờ không kịp trở tay, bà đẩy Đoàn Chi Dực,

ánh mắt bị thu hút bởi cánh cửa chỗ Vệ Lam, nhanh như sấm chớp, bà đã
xông đến trước mặt Vệ Lam, hai tay bóp cổ cô: “Tao hận mày, tao hận
mày!”

Vệ Lam bị dọa đến hú hồn, ngẩn người đứng im tại chỗ cho bà cấu xé,

sắp sửa không thể thở nổi, cái cổ đau giống như bị dao cứa, sắc mặt trong
chớp mắt tái xanh, ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng.

Đoàn Chi Dực phản ứng lại, mặt biến sắc trong chớp mắt, tay chân

cuống cuồng bò dậy, chạy đến bên cạnh hai người, dùng sức kéo hai người
ra, sau đó ôm Vệ Lam bị dọa tới ngẩn ngơ trong lòng, gọi lớn: “Bác sĩ
Trần!”

Người phụ nữ kia đã nổi điên thật rồi, ôm mạnh lấy cánh tay Đoàn Chi

Dực, dùng hết sức cắn vào khuỷu tay của cậu.

Đoàn Chi Dực bị cắn rất đau, nhưng không thể đẩy bà ra, chỉ cảm thấy

trái tim bị bóp nghẹn, phát ra tiếng kêu tuyệt vọng và mệt mỏi: “Mẹ à, con
là Dực, con là Dực……..”

Vừa hay có vài người mặc áo blouse trắng chạy vào. Y tá thành thạo

giữ lấy bệnh nhân đang lên cơn, sau đó kéo bà đứng dậy, khiên về giường,
rồi đè bà thật chặt, tiêm thuốc an thần vào người bà.

Sau một trận nhốn nháo, cả phòng bệnh cũng yên tĩnh lại.

Bác sĩ Chu kiểm tra lại, chắc chắn người bệnh đã ngủ, mới lau mồ hôi,

đi đến trước mặt hai người vừa bị dọa hú hồn: “Bị dọa đến hết hồn rồi nhỉ!
Mẹ con, bà ấy rất lâu rồi không bị như vậy. Con cũng không cần lo lắng,
các chú sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho bà ấy.”

Nghe xong, nhìn thấy vẻ lúng túng của bác sĩ Chu, cậu nói: “Con biết

các chú đã cố gắng rồi, con không trách các chú đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.