KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 175

Nhưng vẻ mặt của người phụ nữ này không hề thay đổi, còn có hơi

ngây dại.

“Mẹ ơi.” Đoàn Chi Dực buông tay Vệ Lam ra, cất bước đi về phía

trước, quỳ xuống trước mặt người phụ nữ đó, rồi nắm lấy tay bà, trên mặt
đầy vẻ xúc động khó đè nén, chỉ là giọng điệu vô cùng kiềm nén và dịu
dàng.

Điều làm cho Vệ Lam không ngờ đến, người phụ nữ này không có

chút phản ứng nào, cũng không nhúc nhích, vẫn cứ ngồi im liềm như lúc
nãy, nhìn ra cửa, vẻ mặt ngơ ngác.

Có lẽ đã quen với việc này từ lâu, Đoàn Chi Dực cũng không vì việc

mẹ mình thờ ơ và không bình thường mà có thái độ nào khác, cậu chỉ nắm
lấy tay bà, tiếp tục cất tiếng nói dịu dàng: “Mẹ à, mấy ngày nay con không
đến thăm mẹ. Mẹ có nhớ con không?”

“Mẹ phải mau khỏe lại đó, con đợi đến khi mẹ khỏe lại, con sẽ đón mẹ

về nhà.”

“Hôm qua giao thừa, con bắn phóng hoa mừng năm mới rồi, mẹ, mẹ

còn nhớ không, lúc trước mẹ hay dẫn con đi bắn pháo hoa đó, đẹp ơi là đẹp.
Pháo hoa hôm qua cũng vậy, đẹp vô cùng.”

“Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con sẽ không để ẹ bị ức hiếp, con sẽ bảo vệ

mẹ.”

Người phụ nữ vẫn luôn thẫn thờ, cuối cùng cũng quay đầu lại, chỉ là

trong ánh mắt vẫn trống rỗng. Bà từ từ nâng bàn tay lên, sờ vào má Đoàn
Chi Dực, vuốt kỹ càng một lúc, trong miệng thì thào: “Dực à….”

Đoàn Chi Dực còn chưa kịp vui mừng, thì vẻ mặt của mẹ, bỗng nhiên

thay đổi, đẩy cậu thật mạnh ra đất, vẻ mặt dữ tợn, nhảy dựng lên rống to:
“Người xấu! Đồ khốn! Tao hận mày, tao hận mày!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.