Sau đó, chiếc xe lao vút đi trước mắt Vệ Lam.
Cô nhíu mày một cách vô tội, hoàn toàn không biết Đoàn Chi Dực lại
phát điên gì nữa.
Nghĩ không ra đương nhiên là không cần nghĩ, những cảnh hôm nay
nhìn thấy đã đủ làm Vệ Lam kinh ngạc, giống như là đang cất giữ một bí
mật lớn làm cô cứ thấp thỏm không yên, nhưng lại có một sự hưng phấn
nhẹ.
Những ngày nghỉ tiếp theo, Đoàn Chi Dực không đến tìm Vệ Lam
nữa. Điều này làm cô thả lỏng được mấy ngày.
Mãi đến khi đi học lại, 4 – 5 ngày liên tục mà không thấy bóng dáng
Đoàn Chi Dực đâu, rồi khi tan học không thấy chiếc xe quen thuộc nhà
Đoàn Chi Dực thì Vệ Lam mới cảm thấy khác thường.
Trước đó cô đã chấp nhận số phận và nghĩ rằng hễ đi học lại là sẽ tiếp
tục cuốc sống như học kỳ vừa rồi. Tuy cô là con gái, mỗi ngày lại sống
chung với một người con trai xa lạ, thậm chí là ngủ chung giường thì vừa
khó tin vừa đáng thẹn, nhưng từ khi gặp mẹ của Đoàn Chi Dực, cô lại cảm
thấy cậu rất đáng thương. Thậm chí cô còn đoán rằng cậu ghét cô đến thế
nhưng vẫn buộc cô ngủ chung với cậu, tám chín phần là vì sống một mình
quá cô đơn, giống như lời ba cậu đã nói trước đây.
Cho nên chỉ cần cậu không làm gì quá đáng với cô thì cô ở bên cậu vài
tháng cũng không sao, coi như là làm việc tốt. Dù sao thì cậu cũng có thể
phụ đạo thêm cho cô.
Đoàn Chi Dực bỗng nhiên biến mất tăm làm Vệ Lam cảm thấy hơi bất
an. Đương nhiên là cô mong từ nay về sau Đoàn Chi Dực không hề quấy
rầy cuộc sống của mình nữa, vậy thì cô có thể yên tâm trở về với cuộc sống
bình thường, vui chơi với bạn bè, trò chuyện vui vẻ với Triệu Phi. Nhưng
chỉ sợ lỡ như cô thả lỏng, quên bén mất Đoàn Chi Dực, rồi một ngày nào