KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 181

Một câu trần thuật rất bình tĩnh.

Vệ Lam rụt rè bước tới, nói nhỏ: “Chú, cháu đến thăm Đoàn Chi Dực,

cậu ấy cứ nghỉ học mãi, không biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?”

Môi Đoàn Hồng khẽ mấp máy, vừa giống cười, vừa mang vẻ đau

thương, nhưng giọng ông vẫn cứ bình thản ung dung như đang nói một
chuyện hết sức bình thường. “À, mẹ của Tiểu Dực đã mất mấy ngày trước
nên gần đây tâm trạng của nó không được tốt lắm. Cháu tới thật đúng lúc,
cháu lên phòng an ủi nó giùm chú, bảo nó ăn chút gì đó, nó đã không ăn
uống gì trong mấy ngày nay rồi.”

Giọng của ông thờ ơ hờ hững, nếu chắc rằng tai mình không có vấn

đề, có thể Vệ Lam đã tưởng ông chỉ đang nói chuyện thời tiết hôm nay.

Vệ Lam thoáng ngơ ngác, một lúc sau mà vẫn không co phản ứng gì.

Cô còn nhỏ tuổi, rất ít khi chứng kiến cảnh tang tóc mất mát. Dù cô

chỉ gặp mẹ Đoàn Chi Dực có một lần, hơn nữa cũng không vui vẻ gì cho
lắm nhưng thế nào đi nữa thì cô cũng không thể ngờ được người phụ nữ
xinh đẹp nhưng không được bình thường kia lại không còn nữa.

“Vệ Lam.” Đoàn Hồng thấy cô đang ngẩn ngơ thì gọi khẽ một tiếng.

“Dạ, cháu đi xem cậu ấy thế nào đây.” Vệ Lam hoàn hồn lại, trả lời

với vẻ không được tự nhiên lắm. Nói xong, cô luống ca luống cuống chạy
lên lầu.

Đến trước cửa phòng, không biết vì chạy nhay hay là vì khẩn trương

mà tim Vệ Lam đập nhanh thình thịch, một lúc sau cô mới cố lấy hết can
đảm để gõ cửa.

Nhưng bên trong không có ai hồi đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.