KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 183

Tuy cậu đang suy nhược nhưng cú đẩy này là dùng hết sức, Vệ Lam

bất ngờ không kịp phòng bị nên bị đẩy ngã và đụng đầu vào góc tủ ở đầu
giường.

Vệ Lam cảm thấy đầu choáng mắt hoa, trán hơi ươn ướt, âm ấm. Cô

không biết đó là gì, chỉ cảm thấy đầu rất đau, và cảm thấy lòng tốt của
mình bị người ta coi như lòng lang dạ thú nên nhất thời, cô ngồi bệt dưới
đất, uất ức đến nỗi nước mắt lập tức trào ra.

Đoàn Chi Dực thấy trán Vệ Lam rướm máu nên hình như hoảng hốt,

lập tức vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, luống cuống chạy ra mở cửa
gọi người vào, còn mình thì trở vô phòng, ngồi xổm xuống, sốt ruột hỏi:
“Sao rồi? Đau lắm phải không? Sao cậu lôi thôi thế làm gì, chõ mõm vào
chuyện người khác làm gì chứ?”

Vệ Lam nghe cậu nói thế thì rất ấm ức. Cậu đối xử với cô như thế mà

cô còn chạy tới an ủi cậu, không ngờ lại bị cậu đẩy ra và mắng mỏ cho nên
nước mắt rơi càng dữ dội hơn, rồi nghẹn ngào nói: “Tôi sợ cậu quá đau
buồn nên mới tới thăm cậu chứ có làm gì đâu.”

Đoàn Chi Dực ngẩn ngơ, ma xui quỷ kiến gì mà lau mặt cho cô, thở

dài một hơi rồi nói với giọng ôn hòa: “Đừng khóc nữa, tôi không sao.”
Ngừng một lát, cậu nghiêng đầu nhìn cái tràn còn rướm máu của cô, nói:
“Đầu đau lắm có phải không? Có vẻ như cũng không sâu lắm, tôi đã sai
người đi lấy hộp thuốc để cầm máu cho cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.