KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 201

Vệ Lam ngẩn ra một lát, mơ mơ màng màng nói theo yêu cầu của cậu:

“Tôi sẽ ở bên cậu mãi, sẽ không rời xa cậu.”

“Không gặp lại tên Triệu Phi kia nữa.”

“Ừ.”

“Cậu thề đi.”

“Tôi thề.”

Im lặng một lát, rốt cuộc thì Đoàn Chi Dực đang nằm úp lên vai Vệ

Lam kia cũng nhếch môi mỉm cười. Cậu chống người ngồi dậy, nhìn gương
mặt hơi tái mét phía bên dưới, hôn lên trán cô một cách dịu dàng hiếm thấy:
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cậu nữa đâu.”

Thật ra thì trong tình huống lúc nãy, cậu cũng hơi ngượng ngùng. May

mà Vệ Lam cũng chưa từng trải qua việc đời, chắc là không biết đó là
chuyện gì đâu.

Không biết mới lạ đó!

Vệ Lam nằm thẳng người, chờ cậu hoàn toàn buông cơ thể mình ra thì

mới ngập ngừng lên tiếng: “Tôi muốn về nhà, ba mẹ còn chờ tôi báo cáo
tình hình thi cử kìa.”

Đoàn Chi Dực gật đầu: “Được, tôi đưa cậu về.”

Tối ấy, Vệ Lam gọi điện thoại báo cáo sơ qua tình hình thi cử với mẹ

mình. Trước khi cúp máy, bỗng nhiên bà đổi đề tài: “Lam Lam, con còn
nhớ chú Trương không? Chính là chú Trương cùng qua bên này với ba mẹ
đấy. Lúc chiều tối người nhà gọi cho chú ấy nói thấy hai học sinh nam đánh
nhau, còn con thì ở bên cạnh, sau đó con bị một cậu ôm đi mất. Con thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.