KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 209

“Con… con…” Mặt Vệ Lam lập tức trở nên trắng bệch, cả ngửa ngày

trời mà không nói được tiếng nào.

“Con nói đi, con ở đâu?” Mẹ cô lớn tiếng quát: “Có phải ở trong nhà

cậu học sinh đánh nhau vì con không?”

“Mẹ… không phảikhông phải.” Mắt Vệ Lam đỏ hoe, nước mặt không

ngừng rơi xuống.

Ba cô không nỡ nhìn cô như vậy nên kéo mẹ cô lại, nói: “Em đừng sốt

ruột, để từ từ con nó nói cái đã.”

“Em có thể không sốt ruột được sao? Nó mới bao lớn? Mười tám tuổi,

không, mười bảy tuổi, nó mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi đã sống chung
với đứa con trai khác, nó còn là con của chúng ta sao chứ? Là đứa con gái
ngoan của chúng ta sao?” Mẹ cô nói xong cũng che mặt khóc rưng rức.

Vệ Lam chưa từng thấy mẹ mình như vậy nên càng thêm hoảng hốt,

lật đật chạy tới ôm bà, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ tin con đi, con thật sự
không có làm điều gì xấu cả, con bị ép thôi.”

Mẹ cô hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc: “Được, con nói xem, rốt

cuộc một năm nay là sao?”

Đây là ba mẹ cô, cũng là những người duy nhất mà cô có thể dựa dẫm

và tin tưởng nên Vệ Lam ấm ức kể hết chuyện mình gặp phải trong một
năm nay cho ba mẹ nghe. Đương nhiên cô đã tỉnh lược bớt chi tiết Đoàn
Chi Dực sàm sỡ, quấy rối cô.

Một năm quá lâu, có thể đã trở thành thói quen nên khi Vệ Lam nói ra

thì cảm thấy đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Nhưng đối với ba mẹ cô thì đúng là sét đánh bên tai. Họ hoàn toàn

không thể tưởng tượng được đứa con gái mà mình nâng niu chiều chuộng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.