KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 208

mừng rỡ chảy nước mắt sau khi thấy con gái như cô đã tưởng mà ngược lại,
sắc mặt nặng nề, không có phản ứng gì lớn khi cô nhõng nhẽo. Nhất là mẹ
cô, sắc mặt rất tệ.

Ba cô đỡ lấy túi xách của cô, thở dài một hơi rồi vỗ lưng cô: “Chắc

Lam Lam mệt lắm rồi, mau về nhà ngủ một giấc đã.”

Trước giờ Vệ Lam vẫn hơi sợ người mẹ nghiêm khắc của mình nên

len lén kéo áo ba, nỏi: “Ba, mẹ sao thế?”

Ba cô nhìn con gái với vẻ không được tự nhiên lắm, nói: “Về nhà rồi

nói.”

Vệ Lam nghĩ ngợi, cảm thấy tâm trạng của mẹ không tốt chắc là do

công việc có vấn đề chứ không liên quan gì tới mình nên liền yên tâm, suốt
dọc đường cứ tíu tít theo ba mẹ về ký túc xá dành cho nhân viên nghiên cứu
của căn cứ.

Vừa vào nhà, Vệ Lam đã kêu réo đòi ăn.

Nhưng mẹ cô bỗng xoay người lại, trợn cô một cái thật dữ dằn rồi giơ

tay cho cô một bạt tai.

Vệ Lam ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu sao người mẹ đã lâu không

gặp lại đối xử với mình như thế, nhất thời cũng quên khóc mà ngẩn ngơ
hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

“Con còn hỏi mẹ có chuyện gì ư? Con nói xem một năm nay ba mẹ

không ở nhà, con đã làm những gì nào?” Mẹ cô vừa nói vừa giận tới mức
trán nổi gân xanh. “Hôm trước, mẹ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp con
thì mới biết con hoàn toàn không có ở trong ký túc. Con nói xem nào, con
không ở ký túc, cũng không ở nhà thì một năm nay con ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.