KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 206

này.”

Đoàn Chi Dực cười khinh thường một tiếng, im lặng một lát rồi bước

tới đứng trước mặt cô, nhìn cô từ đầu đến chân.

Vệ Lam bị cậu dùng ánh mắt vừa nghiêm túc vừa phức tạp của cậu

nhìn tới nỗi phát sợ, cô vô thức nói: “Làm… làm gì chứ? Cậu xuống đi, xe
sắp chạy rồi đấy.”

Đoàn Chi Dực thở dài một tiếng, đưa tay lên trán cô, vén những sợi

tóc lòa xòa lên rồi nhẹ giọng nói: “Mau trở về nhé, nửa tháng nữa là tới
sinh nhật tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Vệ Lam hơi mơ màng, ngẩn ngơ gật đầu.

Mày Đoàn Chi Dực hơi chau lại, ngập ngừng một chút rồi lại hỏi:

“Cậu có biết tôi định nói gì không?”

Vệ Lam gật đầu, rồi lại vội vã lắc đầu.

Đoàn Chi Dực liếc cô một cái rồi đột nhiên cúi xuống, hôn lên trán cô

một cái: “Tôi đi đây, cậu phải cẩn thận đấy, có chuyện gì thì nhớ gọi cho
tôi.”

Nói xong, cậu xoay người lại, lễ phép nói với đôi vợ chồng trung niên:

“Chú, dì, làm phiền hai người trông nom cô ấy với ạ.”

Đôi vợ chồng trung niên cười ha ha, gật đầu lia lịa: “Thằng nhóc này

đúng là người chu đáo, chúng tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cô bé này.”

Đoàn Chi Dực mỉm cười, quay đầu lại nhìn Vệ Lam đang đỏ mặt cúi

đầu rồi xoay người bước xuống xe.

Đợi cậu đi xa, Vệ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu cười

ngượng ngùng với hai người kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.