KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 220

Cô trừng ánh mắt có chút hậm hực với mấy anh công nhân, mấy tên

này, lúc nãy lại không nhắc cô có người đến.

Do cô và Đoàn Cho Dực có quan hệ chủ thợ. Vì vậy Vệ Lam chủ động

đi đến, đứng ở dưới lầu trước mặt Đoàn Chi Dực: “Anh Đoàn, anh xem còn
vấn đề gì không? Để chúng tôi sửa chữa kịp thời.”

Thật ra Vệ Lam cũng không tự tin lắm, dù sao hai người cũng từng có

một khoảng thời gian bồng bột. Cô cũng không biết nên xưng hô với anh
như thế nào, nếu kêu thẳng tên thì không hay lắm, đành phải xưng hô nghe
có vẻ xa lạ này.

Tất nhiên, hai người họ vốn dĩ đã rất xa lạ rồi.

Đoàn Chi Dực hai mươi tám tuổi ở trước mặt vẫn lạnh lùng và điển

trai như thế, nhưng đã không còn là chàng thiếu niên xanh xao của mùa hè
năm đó, cũng không còn nhìn thấy vẻ âm u và quái gở ngày trước. Anh
nghe lời cô nói xong, khóe miệng hơi cong lên, giống như đang đùa cợt.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, giống như làm người ta hoang tưởng.

Vệ Lam khách sáo cười mỉm đợi anh trả lời, còn anh cũng không nở

nụ cười máy móc, chỉ lễ phép gật đầu: “Ừ, trước mắt không có vấn đề gì,
tôi về nước chưa lâu, tính định cư ở Giang Thành, hy vọng phòng ốc có thể
thoải mái một chút. Cho nên tôi sẽ thường xuyên đến đây kiểm tra tiến độ
của mọi người, nếu có vấn đề hay có ý tưởng nào mới, có thể kịp thời nói
ọi người, để tránh làm xong lại phát hiện ra chỗ không hài lòng, như vậy rất
phiền phức.”

Vệ Lam có chút giật mình, cho đến bây giờ cô chưa từng nghe Đoàn

Chi Dực nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng điệu cũng rất bình thản. Quả
nhiên, con người đều sẽ thay đổi. Anh đã trở thành một người đàn ông cực
kỳ bình thường.

Không biết tại sao, cô lại có chút buồn bã khó hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.