Bây giờ, bàn ăn bốn người chỉ còn lại Vệ Lam và Đoàn Chi Dực.
Vệ Lam tức giận thầm rủa Minh Quang.
Tiếng đàn dương cầm đẹp đã từ từ vang lên, Vệ Lam nhìn người con
gái vô cùng xinh đẹp ngồi trước đàn dương cầm màu trắng, rồi liếc nhìn
qua người bạn trai đang lộ ra vẻ mê gái đến quên hết đường về, tức giận
thiếu điều chưa cắn gãy cây đũa bạc.
“Ghen tuông cũng chẳng có ích gì, người ta tốt hơn em gấp trăm ngàn
lần.” Đoàn Chi Dực nghiêng đầu liếc cô một cái, nói với vẻ quái gở.
Vệ Lam nghẹn họng, trả lời theo bản năng: “Tôi làm gì phải tức giận
hả? Đó là người phụ nữ của anh mà.”
Lần này đến phiên Đoàn Chi Dực ngẩn người, lại nhìn chằm chằm cô
một cái, mặc kệ cô, tự ý gọi phục vụ đến chọn món.
Bài hát vừa dứt, cả nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay.
Vệ Lam giương mắt lên nhìn, tròng mắt muốn rớt ra ngoài, chỉ thấy
Trần Vũ Yên quàng tay ôm cổ Minh Quang, tặng anh một nụ hôn nhẹ
nhàng.
Lúc hai người quay về chỗ ngồi, Trần Vũ Yên vẫn thản nhiên như
thường, còn Minh Quang thì đã lâng lâng từ lâu rồi.
Sau khi anh ngồi xuống, rồi lại đứng lên một cái, nói với Vệ Lam:
“Lam Lam, lúc nãy em có nhìn thấy không? Nữ thần của anh đàn cho anh
nghe, còn hôn anh nữa đó, đây là món quà sinh nhật bất ngờ nhất mà đời
này anh nhận được. Anh vui quá đi mất!”
Đoàn Chi Dực liếc nhìn gương mặt xanh mét của Vệ Lam, cổ họng hừ
lạnh một tiếng.