KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 254

Trần Vũ Yên cười to ha ha: “Thật ra cũng không có nguyên cớ gì,

chẳng qua chỉ muốn nói, người bạn cũ của cô, thật ra là một người rất tốt,
tốt gấp trăm ngàn lần so với vẻ bề ngoài. Nếu anh ấy không lạnh lùng quá
mức, có lẽ tôi đã yêu anh ấy từ lâu rồi.”

Vệ Lam ngẩn người: “Cô và anh ta không phải….”

“Tất nhiên không phải rồi.” Trần Vũ Yên quả quyết chặn lời của cô

lại.

Vệ Lam thở một hơi nhẹ nhõm: “Thế thì tôi yên tâm rồi, nếu không

Chân Chân làm vậy thật không đáng.”

Trần Vũ Yên nở nụ cười chế nhạo: “Cô nói Quách Chân Chân sao?”

Mà thôi, cô ấy chuyển đề tài, vẫy tay mỉm cười, nói: “Cho qua đi, không
nói đến Đoàn Chi Dực nữa, một người đàn ông thối tha như vậy, cũng
không có ý nghĩa gì, vẫn nên cạn ly vì những người phụ nữ vĩ đại như
chúng ta.”

Vệ Lam cũng mỉm cười, cũng giơ ly lên, cụng nhẹ với cô ấy một cái,

ngửa đầu lên uống một hơi.

Có lẽ là cao thủ xã giao bên ngoài, cho nên một người đã không còn là

tân binh từ lâu như Vệ Lam, cũng vô thức bị Trần Vũ Yên chuốc say một ly
rồi một ly. Đã vậy Vệ Lam còn có một tật xấu, uống ít thì không sao, uống
nhiều quá sẽ ngủ ly bì, mấy ly xuống bụng, vô thức đã chìm trong sương
mờ, dần dần không biết trời đất gì hết.

Hai đôi mắt hơi ngà say của Trần Vũ Yên, nhìn thấy người đối diện

nằm sấp xuống, chống tay lên đầu suy nghĩ một lát, mới lấy điện thoại
trong túi ra, bấm một dãy số, đến khi điện thoại có người nhận, mới thấy
đôi môi mỏng của cô hé mở: “Chi Dực à, em tặng anh một món quá rất
tuyệt nha.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.