KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 266

chân cô, và vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Điều này càng làm Vệ Lam
thấy bực bội, nhưng cô không muốn quay đầu lại.

Đi được một đoạn, nhà cửa hai bên đường dần đông đúc lên, dấu hiệu

màu xanh lam trước cổng một tòa nhà màu trắng khiến Vệ Lam bỗng ngẩn
người.

Cô chậm rãi đi đến trước tòa nhà này, dừng chân lại, ngước đầu nhìn

mấy chữ thật lớn kia, thoáng hoảng hốt. Mãi đến khi tiếng bước chân phía
sau vang lên mới làm cô tỉnh táo trở lại.

Cuối cùng cô cũng quay đầu lại nhìn Đoàn Chi Dực.

Lúc này Đoàn Chi Dực ăn mặc hết sức kì cục. Anh mặc cái quần dùng

để mặc ở nhà, chân còn mang dép lê, bên trên là áo sơ mi xộc xệch, rõ ràng
là tiện tay quơ lấy mặc đại.

Sắc mặt của anh vẫn không hề thay đổi, dường như không hề để tâm

đến đồn công an ở đối diện mà chỉ nhìn Vệ Lam và chờ đợi quyết định cuối
cùng của cô.

Vệ Lam trừng anh một cái với vẻ đầy thù hận, sa sầm mặt, quay đầu

lại rồi đi thẳng vào đồn công an đối diện.

Lần này, Đoàn Chi Dực không đi theo nữa mà chỉ đứng ngoài cửa,

giống như Vệ Lam lúc nãy, ngơ ngác nhìn mấy chữ màu trắng trên nền
xanh lam kia.

Đồn công an nhỏ nên chỉ có hai công an trực ban, nhìn thấy Vệ Lam

từ cửa tiến vào thì lập tức chỉnh đốn lại trạng thái nhàn nhã vừa rồi, trở nên
nghiêm túc ngay ngắn. Anh công an trẻ tuổi hơn bước tới hỏi: “Cô à, có
chuyện gì sao?”

Vệ Lam nói: “Tôi muốn báo án.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.