KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 268

Anh công an nhiệt tình kia vẫn không cam lòng, tiếp tục đuổi theo cô:

“Thật sự không sao chứ? Nhưng sắc mặt của cô rất tệ, nếu có vấn đề gì thì
chúng tôi có thể giúp đỡ cô.”

Khi anh ta nói câu này thì hai người đã đi tới cửa, Vệ Lam không nói

thêm bất cứ câu nào, chỉ khom mình tỏ vẻ xin lỗi, sau đó làm như không
nhìn thấy Đoàn Chi Dực vẫn đang đứng ở cửa mà quay đầu đi thẳng.

Anh công an thấy cô đi một cách dứt khoát thì có chút tiếc nuối mà

vuốt đầu, sau đó liếc nhìn Đoàn Chi Dực – người đang ăn mặc rất kỳ dị ở
ngoài cửa một cái, đang định hỏi chuyện thì người ta đã nhanh chóng bước
đi. Anh ta đành phải hậm hực thở dài một hơi, quay người đi vào trong đồn
công an, tiếp tục vừa trực ban vừa ngủ gà ngủ gật.

Vệ Lam nghe thấy tiếng bước chân phía sau lại vang lên thì không

khỏi buồn bực bỏ chạy. Cô chạy thì Đoàn Chi Dực cũng tăng tốc độ, nhanh
không chậm, cứ giữ một khoảng cách không xa nhất định.

Khi chạy đến trước một chiếc ghế dài bên đường, Vệ Lam thở hồng

hộc, hổn hển ngồi xuống, móc di động ra gọi vào số của Minh Quang. Điện
thoại nhanh chóng được kết nối, giọng của Minh Quang khẽ truyền tới:
“Lam Lam, sao lại gọi điện thoại khuya thế này?”

“Minh Quang, Minh Quang!” Rõ ràng là sáng nay vừa nghe giọng của

anh, nhưng lúc này nghe thấy, Vệ Lam chợt cảm giác như xa xôi từ thuở
nào. Cô che điện thoại lại, giọng đã nức nở nghẹn ngào.

“Lam Lam, em sao vậy?” Giọng Minh Quang có vẻ sốt ruột: “Xảy ra

chuyện gì rồi?”

“Minh Quang…” Vệ Lam nghẹn ngào nói: “Anh về đây đi, được

không…”

Còn chưa nói tiếp được thì điện thoại trong tay đã bị ai đó giật mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.