KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 267

Anh công an dẫn cô tới ngồi xuống ghế, hỏi: “Cô muốn báo án gì?”

Vệ Lam ôm hai cánh tay, giống như là rất lạnh, nhìn anh công an đối

diện một lúc thật lâu nhưng không nói được câu nào.

Anh công an trẻ này tuy không quá nhiều kinh nghiệm nhưng thấy một

cô gái xinh đẹp bước vào đồn công an lúc nửa đêm thế này thì biết chắc
tuyệt đối có vấn đề, hơn nữa là vấn đề lớn. Huống chi tuy cô gái này ăn
mặc chỉnh tề nhưng thần sắc thoáng lộ ra vẻ đau đón cùng hỗn loạn, e là đã
gặp phải chuyện không hay.

Anh công an trẻ tằng hắng một tiếng: “Cô à, nếu cô đã gặp phải

chuyện gì thì có thể nói thẳng ra, cô phải tin tưởng vào công an nhân dân
chúng tôi.”

Vệ Lam lúng túng à một tiếng rồi lại tiếp tục im lặng. Một lát sau, cô

bỗng đứng bật dậy: “Tôi không sao, không báo án nữa.”

Nói xong, không đợi anh công an kịp phản ứng gì đã xoay người đi

thẳng ra ngoài.

Anh công an gọi cô vài tiếng, từ sau đuổi theo: “Cô à, cô đừng sợ, có

chuyện gì thì cứ nói ra đi, công an chúng tôi sẽ làm chủ thay cô.”

Vệ Lam phiền muộn xua tay: “Thật ngại quá, vừa rồi đã quấy rầy các

anh. Tôi nghĩ lại rồi, thật ra cũng không có chuyện gì to tát.”

Mặc dù Đoàn Chi Dực là một kẻ cưỡng bức đích thực, nhưng lúc này

cô bỗng nhiên nhớ tới cậu thiếu niên cô độc, sống một mình trong biệt thự
to lớn nhiều năm về trước, một đứa trẻ có một bà mẹ thần kinh không được
bình thường. Cô không thể tha thứ cho anh, nhưng cũng không cách nào
nhẫn tâm đưa anh vào chốn này, cho dù anh đã không còn là cậu thiếu niên
khiến người ta thương hại năm nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.