KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 284

Quang là loại người như thế nào, tôi hiểu rất rõ, không cần anh phải nói tôi
biết. Anh điều tra một người không có quan hệ gì với anh như vậy, anh
không cảm thấy rất nhàm chán rất đê tiện sao?”

“Điều tra có một chút là đê tiện, vậy em có tin là tôi còn có thể làm

anh ta tiêu tùng!” Đoàn Chi Dực cất tiếng cười lạnh lùng khinh thường.

Vệ Lam ngẩn người, lắc đầu liên tục: “Tôi không còn là trẻ con nữa,

sẽ không bị anh hù dọa nữa đâu.”

Đoàn Chi Dực còn cười lớn hơn: “Em cảm thấy tôi đang hù dọa em

sao?” Anh lắc đầu cười vài tiếng, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nói: “Em
chỉ có thể nghĩ vậy thôi à. Thế em có nhớ Chung Kim chứ? Bây giờ ông ta
vẫn còn nằm trong bệnh viện đó.”

Vệ Lam mở to mắt, không thể tin được nhìn anh chằm chằm: “Chung

Kim là anh đụng sao?”

“Em nghĩ sao nào?” Đoàn Chi Dực không quan tâm liếc nhìn cô một

cái, giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.

“Anh tên điên này!” Vệ Lam suýt chút la to lên, cô ôm lấy đầu bình,

cố gắng bình tĩnh lại, dùng sức hít sâu vài lần, mới bình tĩnh nói: “Đoàn
Chi Dực, anh không thể làm vậy! Sớm muộn gì anh cũng bị hủy hoại bởi
chính anh.”

Đoàn Chi Dực thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng thật lâu, giọng nói

mang chút suy sụp: “Không sao cả, dù sao trước giờ tôi cũng không phải
người tốt.” Nói xong, anh lại quay đầu nhìn Vệ Lam, ánh mắt sáng như
đuốc, nói: “Những gì tôi muốn nhất định phải có được. Em nghĩ kỹ đi, em
phải biết, tôi trước giờ không có tính nhẫn nại.”

Đầu của Vệ Lam kêu ong ong, cô biết mình nhất định không thể bị

anh uy hiếp. Nhưng không thể không nói, những lời anh nói làm cô phải do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.