KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 282

Cô mấp máy môi một lát, cuối cùng cũng cất tiếng: “Rốt cuộc anh

muốn sao đây? Mới chịu buông tha cho tôi hả?”

Tất nhiên Đoàn Chi Dực biết rõ cô muốn nói gì, anh cười khẩy: “Tôi

muốn thế nào, em không biết à?”

Đương nhiên cô biết, chính vì biết rõ, cho nên mới có cảm thấy bất lực

như vậy. Nếu là cô của tám năm trước, có lẽ cô vẫn có thể vì sự sợ hãi và
đồng cảm mà dây dưa với anh, nhưng bây giờ cô đã là một người phụ nữ
hai mươi mấy tuổi rồi, có cuộc sống yên ổn bình dị kết hôn rồi sống đến hết
cuộc đời, cô đã không còn bất kỳ lý do nào để chấp nhận yêu cầu hoang
đường của anh.

Vệ Lam xoa trán, giọng nói đã mang theo chút chán nản: ” Hôm qua

anh làm vậy còn chưa đủ sao?” Ngừng một chút, cô nói tiếp: “Tôi biết rõ
tám năm trước là tôi không đúng, tôi không nói lời chào tạm biệt mà đã bỏ
đi, cũng không nên đồng ý với anh một số chuyện mình không làm được.
Tôi cũng biết mẹ tôi có tìm gặp anh, mặc dù bà không có nói cho tôi biết bà
nói gì với anh, nhưng bà ấy là mẹ tôi, tôi hiểu rõ tính tình của bà ấy, bà ấy
nhất định đã làm khó anh.”

Đoàn Chi Dực vốn được coi là bình tĩnh, vừa nghe thấy cô nói xong,

bỗng dưng nổi giận, hai má đỏ lên, anh bóp chặt cổ cô, nói: “Không sai, là
em nợ tôi. Em nói em sẽ luôn ở bên tôi.”

Vệ Lam không giãy dụa, mặc dù bị anh bóp đến sắp nghẹt thở, nhưng

vẫn bình tĩnh nhìn người đang nổi giận kia, nói từng câu từng chữ: “Anh
hẳn phải biết rõ đó là những lời nói bâng quơ vì sợ hãi, trước giờ tôi chỉ
muốn một cuộc sống bình dị vui vẻ thôi.” Cô hơi do dự một chút, mới thản
nhiên nói: “Tôi không hề yêu anh, cho nên không thể luôn ở bên anh như
vậy, điều đó quá vô lý.”

Tôi không hề yêu anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.