KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 292

nữa. Mặc kệ là Quách Chân Chân hay Minh Quang, tôi đều không dám bảo
đảm bọn họ sẽ ra sao.”

Trước đây, khi nói những lời này, anh còn mang theo chút giận dỗi,

nhưng Vệ Lam biết lúc này đây, mỗi một câu anh nói đều rất nghiêm túc,
cực kỳ nghiêm túc.

Mà trước đây, lòng Vệ Lam cũng hết sức kiên định, kiên định rằng sẽ

không bao giờ dao động trước sự uy hiếp của anh, bởi vì cô nghĩ mình
không còn là cô gái không hiểu gì của 8 năm trước, vì sợ hãi và thương hại
mà mặc anh khống chế trong tay. 8 năm sau, cô có năng lực làm nhiều thứ,
chẳng hạn như báo cảnh sát, chẳng hạn như đi khỏi đây. Thế nhưng ai có
thể bảo đảm rằng sau khi cô đi rồi, những người vô tội như Chân Chân và
Minh Quang sẽ không bị vạ lây vì cô. Cô không thể lấy những người vô tội
này ra để đánh cược.

Phải, giờ phút này đây, cô đã dao động.

Đoàn Chi Dực thấy cả buổi trời mà không cô không có phản ứng gì,

đang định lên tiếng nói tiếp thì Vệ Lam bỗng gật đầu thật mạnh rồi ngẩng
đầu nhìn anh: “Tôi nhận lời với anh.”

Anh ngẩn ra một lát, sau đó môi lập tức nhếch lên, giọng cũng trở nên

nhẹ hơn: “Tôi lên gặp Chân Chân, yên tâm, tôi sẽ nói chuyện tử tế với cô
ta, sẽ không làm hại cô ta.” Nói xong, trước mặt bao nhiêu là người, anh
vuốt ve gương mặt cứng đờ của cô: “Em về trước đi, mau nói cho rõ ràng
với Minh Quang, đến lúc đó tôi đến đón em.”

Vệ Lam lúng túng gật đầu.

Sau khi Đoàn Chi Dực bước vào tòa nhà trắng kia, Vệ Lam vẫn còn

ngơ ngác đứng đó. Không biết qua bao lâu, điện thoại của cô bỗng vang
lên, khi ấy cô mới hoàn hồn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.