KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 408

Vệ Lam thấy sự việc đã đến nước này, dứt khoát cắn răng, cứng đầu

nói: “Cho dù anh ấy đã làm gì, con cũng đã quyết định ở bên anh ấy. Mẹ,
con đã lớn rồi, chuyện này nên để con tự mình quyết định.”

“Con…” Mẹ Vệ Lam máu nóng dâng trào, giơ tay lên giáng cho cô

một bạt tay.

Tiếng của cái tát này trong bóng đêm yên lặng, vô cùng rõ ràng.

Đây là lần thứ hai Vệ Lam bị mẹ đánh, hai lần đều là vì Đoàn Chi

Dực. Cô cảm thấy khổ sở, lại có chút muốn bật cười tự giễu.

Đoàn Chi Dực bị cái tát bất thình lình đó làm cho ngẩn ra. Khi tỉnh lại,

vội vàng xem xét gương mặt của Vệ Lam, dấu tay màu đỏ in rõ ràng nên
khuôn mặt trắng nõn. Đôi mắt đen nặng trĩu của Vệ Lam đã ngân ngấn
nước.

Anh sờ mặt cô, đau lòng, giống như cái tát này giáng xuống trên mặt

anh. Lát sau, anh quay về phía mẹ Vệ Lam đang tức giận, khuôn mặt không
còn vẻ khúm núm của lúc nãy nữa, mà hiện lên sự phẫn nộ lạnh lùng, giọng
điệu cũng trở nên trầm thấp: “Thưa cô, nếu cô có tức giận, trút lên người
con là được rồi, sao lại đánh Vệ Lam!”

Mẹ Vệ Lam phát lạnh bởi vẻ mặt này của anh, run run vài giây, rồi bật

cười mà nói: “Tôi dạy bảo con gái tôi là điều hiển nhiên. Còn cậu, để ba mẹ
cậu dạy cậu là được rồi. Nhưng mà thấy cậu tự tung tự tác, chắc là chưa
từng được ba mẹ dạy dỗ.”

Vệ Lam không ngờ mẹ cô lại cay nghiệt như vậy, cô không tin nổi, mở

to mắt nhìn mẹ mình.

Mẹ cô không đồng ý, kéo tay cô: “Theo mẹ về nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.