KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 433

quan đến cô. Cô đoán, có lẽ Đoàn Chi Dực đã làm chuyện gì đó.

Cho dù anh không có khả năng làm điều đó, nhưng nhà họ Đoàn ra

mặt, những chuyện này đều bị san bằng thôi.

Ba ngày này, Đoàn Chi Dực có đến bệnh viện vài lần, đều bị mẹ Vệ

Lam chặn ở ngoài cửa. Vệ Lam chỉ đành giả vờ không biết. Tất nhiên
chuyện này không thể đổ tội lên đầu anh, nhưng không còn sự nhượng bộ
vì sinh mạng của đứa bé, mà chỉ còn sự căm ghét của ba mẹ với anh, cô đã
không còn sức để gượng dậy, vì hai người mà tranh cãi với ba mẹ nữa,
cũng không nhẫn tâm nhìn ba mẹ tuổi đã già phải đau lòng vì cô.

Có lẽ đây chính là định mệnh của cô và Đoàn Chi Dực, sai lầm từ lúc

bắt đầu, đã định trước kết thúc bi thảm thế này rồi.

Vệ Lam nằm viện một tuần, giây phút bước ra khỏi cửa lớn của bệnh

viện, ánh mắt trời từ đỉnh đầu chiều xuống, có một cảm giác làm cô bừng
tỉnh khỏi cơn mê.

Đoàn Chi Dực đứng phía trước chiếc xe màu đen ở ven đường, nhìn

cô từ xa. Giây phút đó tim Vệ Lam đập thình thịch, rất muốn chạy về phía
anh. Không ngờ, lại bị mẹ Vệ Lam giữ lại, khiển trách ở bên tai cô: “Con
quên rồi sao? Còn muốn dây dưa không rõ với nó hả?”

Vệ Lam sững người, nhìn ánh mắt căn phẫn của mẹ, lại nhìn ánh mắt

cách mười mấy mét bên ven đường của Đoàn Chi Dực, cuối cùng thở dài,
đi theo ba mẹ chờ xe taxi đến.

Lúc xe chạy, Vệ Lam quay đầu lại, nhìn qua cửa kính sau xe. Đoàn

Chi Dực vẫn đứng yên tại chỗ, anh mắt nhìn về phía này. Cuối cùng cô chịu
không nổi, mò trong túi lấy điện thoại di động ra, đắn đo một lúc lâu, mới
gõ một dòng chữ ở tin nhắn điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.