KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 465

Vệ Lam lấy ra xem, là điện thoại từ nhà gọi đến. Cô nhấn nút nghe,

đầu bên kia truyền đến giọng nói có vẻ khác thường của mẹ cô.

Đoàn Chi Dực chỉ nghe thấy cô gọi mẹ một tiếng, sau đó dạ dạ vài cái

chứ không nghe rõ bên ấy nói gì.

Vệ Lam ngắt máy, mặt hiện lên vẻ vui mừng, ngẩng cao đầu, nắm lấy

tay anh: “Đi thôi, về nhà với em, mẹ em muốn gặp con rể tương lai.”

Nhưng điều bất ngờ là Đoàn Chi Dực lại cứng đờ người, đứng im

không nhúc nhích, hơi cúi đầu, chân mày khẽ chau lại, sắc mặt thoáng thay
đổi.

Vệ Lam nghi hoặc quay đầu lại nhìn anh: “Anh sao thế?”

Đoàn Chi Dực như đang ngẫm nghĩ gì đó, một lúc sau mới ngẩng đầu

lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Mẹ em cũng biết chuyện tai nạn xe cộ rồi
sao?”

Vệ Lam ừ một tiếng: “Em đưa ẹ xem cái CD Quách Tử Chính đưa cho

em rồi.”

Đoàn Chi Dực lại im lặng, đến khi nụ cười của Vệ Lam cứng lại trên

môi thì anh mới nói nhỏ: “Có phải vì tai nạn mà mọi người muốn báo ân
không?”

Vệ Lam ngẩn ra, không dám tin mà nhìn anh, không biết tại sao anh

lại nghĩ vậy? Đúng là vì biết năm đó anh cứu cô nên mới bị thương ở chân
nên cô mới đến tìm anh, nhưng lẽ nào ai cứu cô thì cô cũng lấy thân báo
đáp sao? Cho dù người đó là anh A anh B, ông C ông D sao? Chỉ cần là ân
nhân cứu mạng của cô thì cô sẽ lấy thân báo đáp sao?

Cô tức giận lườm anh một cái, đang định lên tiếng giải thích thì lại

nhìn thấy ánh mắt mất mát và mang theo vẻ cam chịu của Đoàn Chi Dực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.