“Thế sao?” Mẹ Vệ Lam không rõ đầu đuôi trong đó. “Cô cứ tưởng
mấy đứa vẫn không liên lạc chứ?”
“Mẹ, con và Chân Chân lâu ngày mới gặp, tụi con vào trong phòng
nói chuyện đây, mẹ làm tiếp đi.” Nói xong, Vệ Lam nắm tay Quách Chân
Chân kéo cô vào phòng mình.
Cửa được đóng lại, Quách Chân Chân thấy Vệ Lam có vẻ chột dạ thì
che miệng cười ha hả: “Vệ Lam, làm gì mà giống như mắc tội ác tày trời
thế? Chuyện giữa cậu và Đoàn Chi Dực mình biết hết rồi, cậu cứ yên tâm
đi, mình đã sớm không còn ý định gì với anh ấy.”
Nghe Quách Chân Chân nói thế, rồi nhìn vẻ thản nhiên của cô ấy thì
cuối cùng Vệ Lam mới khẽ thở phào.
Quách Chân Chân đi tới chỗ cái giường, nằm chỏng vó lên ấy: “Vệ
Lam, cậu còn nhớ lúc nhỏ không? Có nhiều khi ba mẹ mình bận quá không
có ở nhà, mình sẽ tới nhà cậu ngủ, lúc đó chúng ta còn tâm sự bao nhiêu
chuyện của thiếu nữ mới lớn.”
Vệ Lam cũng nằm xuống cạnh cô, cười nói: “Ừ, lúc đó là những năm
tháng ngây thơ hồn nhiên.”
“Vệ Lam.” Quách Chân Chân nghiêng người lại đối diện với cô, ung
dung nói: “Thật ra cậu và Đoàn Chi Dực ở bên nhau mình không hề bất
ngờ tí nào cả. Lúc ấy Đoàn Chi Dực chuyển tới lớp chúng ta, vì thích anh
ấy nên hàng ngày mình đều len lén nhìn anh ấy, anh ấy ngồi phía sau cậu.
Cậu biết không, rất nhiều lần mình thấy anh ấy nằm xoài lên bàn giống như
đang ngủ nhưng ánh mắt thì cứ nhìn bóng lưng cậu mà đăm chiêu. Mình
nghĩ, chắc chắn là anh ấy đã thích bạn thân của mình mất rồi.”
Vệ Lam hơi xấu hổ, lại cảm thấy ngọt ngào: “Thật sao?”