KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 65

Đoàn Chi Dực mím môi không trả lời, chỉ nhìn cô với sắc mặt u ám.

Ánh mắt tối đen như mực kia, giống như mũi tên độc ngấm ý lạnh, khiến
Vệ Lam thấy chột dạ.

Vệ Lam không cam lòng bị khí thế của anh lấn át, nhe răng nhếch

miệng, đi vài bước lên trước anh, rồi quay đầu lại hừ một tiếng nói với anh.
“Bây giờ là bạn đi theo tôi!”

Nói xong hất đầu quẩy cặp đi nhanh về trước.

Đoàn Chi Dực đứng tại chỗ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn

về bóng lưng chuyển động dưới ánh đèn đường ở phía trước. Bàn tay cầm
sách của cậu nắm chặt lại, dưới màn đêm, không khỏi thở dài, mang theo
sự buồn bã mất mát.

Vệ Lam cảm thấy bản thân đã giáng trả một đòn, tâm trạng vô cùng

thoải mái. Khi đi tới cổng trường, nhịn không được quay đầu lại, Đoàn Chi
Dực đi sau lưng cách cô khoảng mười mét, cô đắc ý hứ một tiếng, chạy ra
trạm xe cách cổng trường không xa để chờ xe buýt.

Ngay lúc này, từ chiếc xe hơi màu đen sang trọng, một người đàn ông

mặc vest đen bước xuống, Vệ Lam vốn không để ý, nhưng nghe thấy người
đó đi đến sau lưng cô, cung kính gọi một tiếng: “Cậu chủ.”

Cô nghĩ, thời đại nào rồi mà còn xưng hô theo kiểu phong kiến thế

này, tò mò quay đầu lại nhìn, thấy người nọ không phải gọi ai khác mà
chính là Đoàn Chi Dực.

Khi cô quay đầu lại, người mặc vest đen đã nhận lấy chồng sách trong

tay Đoàn Chi Dực, còn có cặp đeo bên người cậu.

Vệ Lam mở to mắt nhìn, nhìn thấy Đoàn Chi Dực chưa đưa mắt ra

hiệu gì thì người mặc vest đen nọ đã mở cửa cho xe cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.