KHÔNG THỂ KHÔNG LÀ EM! - Trang 117

Một tay Lâm Kiệt ôm trán rướm máu, một tay chỉ vào cô chửi: "Con đĩ

thối tha, cho mày mặt mũi mà không biết xấu hổ! Còn dám đánh tao? Hôm
nay tao phải giết mày!" Nói rồi lại lao đến xé áo cô, gói thuốc mê này hắn
ta đã phải trả giá cao, hơn nữa không chỉ đơn giản là thuốc mê, qua mười
phút nữa Giang Phỉ sẽ hóa thành vũng nước! Chẳng qua không ngờ cô còn
có thể phản kháng mà không ngất đi!

Ý thức Giang Phỉ mơ màng, cô liền bóp vào mảnh sứ, mảnh sứ vỡ cắm

vào thịt, cuối cùng mới khiến cô được tỉnh táo chút ít. Cổ áo đã bị xé ra, đầu
Lâm Kiệt cũng nở hoa, còn tiếp tục, hoặc là Lâm Kiệt mất mạng, hoặc là cô
mất mạng.

Quý Vân Khai và Lưu Kiểm trông thấy có bảo vệ canh cửa, biết chính là

căn phòng đó, Lưu Kiểm đi qua giơ ra chứng minh thân phận kiểm sát:
"Đến phá án, tránh ra!" Thừa dịp hai người thất thần, Quý Vân Khai lao
vào.

Đầu gối Giang Phỉ co lên đỉnh đầu, Lâm Kiệt kêu rên, cả người nằm đè

lên Giang Phỉ. Quý Vân Khai xông vào liền trông thấy hình ảnh đó, đầu nổ
tung, hoàn toàn đánh mất lý trí.

"Tao chơi chết mẹ mày!" Anh đá văng Lâm Kiệt, đấm túi bụi vào người

vào mặt hắn ta, đừng nhìn anh theo chủ nghĩa hình thức, từ trước năm mười
tám tuổi anh đã ở trong quân ngũ, gần như mỗi quyền đều vào thịt, không
đến mấy cái đã đánh cho Lâm Kiệt mặt mũi đầy máu, càng trông giống đầu
heo.

Lưu Kiểm muốn kéo anh ra nhưng anh đã đánh đến đỏ mắt, hận không

thể đánh chết Lâm Kiệt. Lưu Kiểm đành phải hô: "Đừng đánh nữa, xem
Giang Phỉ thế nào!"

Nghe được tên Giang Phỉ, Quý Vân Khai mới dừng tay, quay sang ôm

Giang Phỉ, Giang Phỉ biết mình an toàn, tay buông mảnh vỡ, nở nụ cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.